Lửa Đốt Đêm Say

 

Ta bỏ đi vai mòn manh áo rách,
Ðể lại đời phó-mặc lũ ngu-ngơ.
Rừng âm-u như muôn ngàn trang sách.
Suối đá vàng mai nở bức tranh thơ.

 

Buổi chiều hoang đứng bên giòng uống nước,
Vượn và người soi bóng thấy như nhau.
Sông vẫn trôi giữa hai bờ lá biếc.
Lối chưa mòn khấp-khểnh bước chân đau.

 

Ta gọi người, nghe tiếng vang vọng lại.
Ðêm mung-lung thầm-kín giục ta về.
Ðào thanh kiếm bên ven bờ lau dại.
Ôn mộng đời vá-víu chút đam-mê.

 

Ở hay đi hỡi tên khùng bỏ cuộc?
Trận chiến này ta đánh với ngươi thôi.
Con vượn già trong một chiều say khướt
Ðốt thảo-lư, đang cháy ngất trên đồi.

 

Gã dị-hình làm lũ người trốn chạy.
Chỉ còn em nước mắt đẫm vui mừng.
Ai xót-xa khi lòng ta lửa dậy,
Trong đêm mài kiếm lạnh bóng trăng tan.

 

Nguyễn Hoàng Lãng-Du