Rồi Cũng Sẽ Ngây Ngô.
Ông ấy đã đến tuổi hết đi.
Mỗi ngày, ngồi bên cửa sổ, nhìn ra cổng. Tấm bảng trắng chữ xanh: Viện Dưỡng Lão Từ Tâm.
Vợ qua đời. Con ở xa. Cháu lớn. Ông không có liên hệ, ngoại trừ y tá và bác sĩ.
Bạn ông chỉ biết mặt lúc gặp, vừa xa nhau, quên ngay. Họ chỉ là tập hợp xương thịt rệu rạo, gân cốt hư hao và đôi mắt lơ láo.
Ông ấy ở đây hơn 10 năm.
Máy lạnh mờ hơi trên cửa gương. Trí nhớ rõ dần khuôn mặt vợ. Đưa ngón tay viết lên đọng sương mù, chợt dừng lại. Cố nhớ.
Tên gì?
Ngu Yên