"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta"

** Triệu Thị Trinh **

 

Áo Trắng


Tôi lang thang trên phố chiều viễn xứ

Chạnh lòng dâng nỗi nhớ lúc bâng khuâng 

Cũng trời xanh với màu nắng trong ngần

mà dịu vợi: áo Em và nhân ảnh!


Áo đài trang ôm vóc ngà mảnh khảnh

thả đôi tà theo chân bước hồn nhiên 

Chiều dần buông cho cánh áo tinh tuyền

tha thướt lượn dưới trời phơn phớt nắng.

Tình tôi như dáng thông nghiêng...thầm lặng

nhờ gió reo từng giai điệu ngàn khơi

Lời yêu Em như cánh nhạn bên trời

tung mây lúc nỗi niềm đang chao đảo.


Đà Lạt trong tim. Em trong... túi áo!

Những lúc bình yên, tôi ghé mắt...nhìn

Lẩm bẩm một mình! Em cứ lặng thinh

Lính hỏi " Sao thấy ông cười hoài vậy!?"


Tôi vụng về gửi lời tình lên giấy

khi sắp tàn canh bạc lẫn cuộc chơi

Tiếng yêu Em có thể lạc cuối trời

nhưng tình sẽ đẹp hoài theo năm tháng!

Mượn ánh trăng vàng soi nguồn dĩ vãng

Đỏ mắt xuyên đêm tìm dáng ngoan hiền

Tìm áo tung trời nắng gió Lâm Viên

và một buổi chiều hè trên phố núi.

 

Ảnh hình Em theo tôi vào gió bụi

đến tận miền sương tuyết chốn hà phương

Nhớ làm sao màu nắng đẹp quê hương

Và nhớ quá: Đà Lạt, Em...Áo Trắng!


Huy Văn

( Để nhớ Mùa Tổng Động Viên 1972 )