"Nếu trong nước hay có loạn là vì nhân-dân bị thiếu-thốn. Từ nay sắp tới, lương-bổng của ta là 500$ một tháng thì ta chỉ lãnh 200$ mà thôi, còn lại 300$ ta giao cho các thầy đem ra giúp-đỡ kẻ nghèo-khó." ** Duy-Tân ** (năm 8 tuổi)

 

Cảm Ơn Đời

Nếu ai nói cuộc đời đầy khổ lụy
Ngước lên trời tôi kiếm vạn vì sao
Thầm cảm ơn Thương Đế ở trên cao
Dậy tôi biết khổ đau là lẽ sống
Qua giông tố hoa đời tôi nở rộ
Nếm thương đau tìm thấy vị ngọt ngào
Ngang qua đời bao hệ lụy lao xao
Hồn vẫn tựa mây cao, làn gió thoảng
Còn ai bảo cuộc đời đầy chán nản
Giữ hộ tôi chút nắng với ngày mưa
Giữ hộ tôi hơi thở ấm dư thừa
Cho tôi mượn thêm một giây để sống
Ai bảo tôi tháng ngày dài trống rổng
Rộng đôi tay tôi ôm hết thời gian
Mỗi phút giây tôi sợ quá trễ tràng
Không kịp đến ủi an người bất hạnh
Đừng bảo tôi cuộc đời đầy tẻ lạnh
Mà cùng tôi thắp ngọn lửa trong tim
Hãy cùng tôi thắp sáng những im lìm
Tìm hạnh phúc ấm nồng từng hơi thở
Cảm ơn đời mầu nắng vàng rực rỡ
Cảm ơn mưa oà vỡ những niềm vui
Cảm ơn trời vào lứa tuổi năm mươi
Tôi còn có mẹ cha vui hôm sớm
Hai con tôi cũng chợt vừa khôn lớn
Chúng ngoan hiền như mực tím ngày xưa
Người bạn đời sớm nắng với chiều mưa
Đã gắn bó bên đời nhau rộn rã
Một tiếng cha tôi khắc vào tâm khảm
Tiếng mẹ hiền tôi ôm ấp vào tim
Tiếng anh em ngọt lịm hết ưu phiền
Tiếng bè bạn ôi một trời thương mến
Hãy cùng tôi thắp lên ngàn ngọn nến
Lửa yêu thương tìm đến chẳng gọi mời
Mai mốt rồi dù đời có chơi vơi
Nhớ thắp sáng chân dung “Nàng hạnh phúc”
Ai bảo tôi cuộc đời đầy tù ngục
Thử thả hồn đậu trên nhánh mây cao
Thử nhìn đời như một giấc chiêm bao
Hoa tự tại trổ đầy vườn muôn thuở

Võ Thị Bạch Tuyết
January 1st, 2010

(*) Ái Hoa và Như Nguyệt gởi thay cho một người bạn đã khuất