"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta"

** Triệu Thị Trinh **

 

Phía Bên Kia Chiếc Cầu

Ngày thoi thóp thả ráng chiều còn lại ngả nhạt theo bóng lưng của ngươì đàn ông gầy gò đang gập mình nghiêng ngả theo vòng bánh xe quay của chiếc cyclo cà tàng.

“Cuốc xe này xong là ta về thôi! kẻo 2 đứa nhỏ đang chờ cha mòn mắt”, người đàn ông thầm thì trong miệng…

Ông rướn người lấy trớn để tăng nhanh vòng đạp nhưng dường như lực bất tòng tâm, khi phía đẩu xe đang thồ mớ hàng hoá lẫn bạn hàng quá sức chịu.

Đoạn đường ước lượng tưởng gần mà hóa xa. Mệt! khiến đôi chân run, tiếng ong ong cứ bập bùng trong tai khó chịu, nước mắt sống nhạt nhòa loang đến tận khoé rãnh chân chim dầy sâu đuôi mắt.

Cuối cùng thì thân người và ngựa sắt cũng thở phào trút gánh nặng và hài lòng với số tiền khá hậu hĩnh trả công của mối khách buổi đầu làm quen.

Chưa kịp vuốt mồ môi trán, thì từ đâu nhẩy xổ ra trước mặt ông một con bé đen nhẻm. Nó ghì vòng bánh xe, rồi hướng tia nhìn thảm não phía ông.

- Mua vé số giùm chú ơi! sáng giờ con đi rã chân, năn nỉ hoài cũng hổng có khách ghé mắt… tối nay hết được ăn cơm, còn bị mẹ nuôi đánh một trận chắc chết!

Nhìn đứa con gái nhỏ thất thểu, tóc hoe vàng nồng mùi nắng khét giãi dầu lòa xòa chấm tận mí của đôi hạt nhãn long lanh chực khóc làm ông động lòng, đồng thời nụ cười tưởng được mau về nhà bỗng nửa vời méo mó…

Là trẻ mồ côi mới thấu hiểu tình trạng lúc này, y như ông đã từng… lớn lên từ nhà bà phước, sớm quăng ra đời, khổ trăm bề!

Không đợi nó năn nỉ thêm lời nào, ông gục gặc thông cảm, rộng lượng chìa số tiền vừa mới nhận từ khách đưa cả cho con bé rồi xua tay…

- Thôi về đi, chú lấy hết xấp này cho mày.

Đôi mắt trẻ con bừng sáng, rót vội một tràng cám ơn rối rít. Ngó đôi chân nó chạy đi, ông thấy rõ cả niềm vui hạnh phúc khó tả gì đâu.

Chiều tắt hẳn. Màu của hoàng hôn tô lên sâm sẫm đằng đặc, bám len lỏi theo những tàng lá hàng cây hai bên đường, trèo tuốt tận ngọn cao chót vót để báo cho ông biết cái tối đang lan rộng đến độ nào. Có muôn thì cũng đành, ông tự nhủ, quyết rằng phải thêm một cuốc nữa mới đủ sở hụi hôm nay…

Chắc Trời chiều lòng người nhân.

Không phải thương lượng kỳ nèo chi giá cả cuốc xe cuối ngày này, thiệt là êm xuôi ngon ơ! Chỗ khách muốn đến thuận đường về của ông, chỉ khúc dưới bên này chiếc cầu, đồ đạc là cái túi xách du lịch nhẹ tênh, cộng thêm sức nặng doi doi của người đàn ông trung niên. Đỡ khổ thân ông rồi!

Chiếc xích lô đạp đang phoong phoong trên lộ bỗng bất thần ra hiệu buộc ngừng lại vừa khi sắp quẹo gần đến chỗ khuất của chân cầu. Cái xách tay du lịch của người khách không biết cầm đu đưa thế nào lại trợt vuột văng ngay xuống đưòng, chiếc dây kéo cũ hư khép không kín miệng túi xách nên mọi thứ lặt vặt từ trong đó xổ tung ra.

Ngưòi khách lầm bầm bực mình xuống xe để thu lượm lại đồ đạc. Muốn cho nhanh, vừa lòng khách, ông cũng nhảy xuống trờ đến giúp một tay.

Đang lúi húi, ông cảm nhận như cái gì đó đập mạnh trên đầu đến điếng hồn choáng váng.

Chưa hiểu ất giáp gì, ngước lên đã gặp ngay khách quý bây giờ trở mặt hoá thành tên du côn bặm trợn…

Vắng người, hắn tha hồ đập liên tục vào mình mẩy ông bao cú như trời giáng, vừa thọc bàn tay thô nhám lục túi quần ông cốt cướp bằng hết số tiền ông chạy cả buổi trời…

- Tha cho tui, đừng lấy số tiền này cậu ơi! con tôi chờ tui về cứu mạng, tội nghiệp tui… úi… úi… đau quá!... đừng đánh nữa… lạy cậu mà!!!

Mặc cho tên cướp cạn vô hồn nạt nộ đánh đấm khắp thân, ông vẫn cố thủ giữ chặt như đinh miệng túi, rồi nỗi sợ hãi sẽ mất trọn công khó hôm nay khiến sức lực cạn kiệt tưởng như cây khô thiếu nước của ông bỗng bật lên như cây cung vô hình búng loạt tên cà phóng ra những mũi nhọn sấm sét của cơn giông giận dữ.

Ông bặm môi hết sức bình sinh đạp mạnh chân tên côn đồ ỷ mạnh hiếp yếu, một tay vừa phản công vừa đỡ đòn, gân cổ gào rống lên như heo bị chạm nọc cầu cứu. Có tiếng còi xe và bóng đèn pha xa chói lòa kịp cứu ông thoát cảnh khốn cùng.

May quá! Không sao rồi, tiền còn nguyên, ông quên cả cơn đau dần người… run rẩy leo lên chiếc xe, xiêu vẹo thất thần hướng về chiếc cầu, đạp tới…

Con đường về ngắn lại như xa dịu vợi!

Gió từ con sông thổi lên mát rượi, vạt áo đang đẫm mổ hôi, tuột cả hàng khuy do đánh nhau lúc nãy, ướt át dính bệt áp sát chiếc lưng xương xẩu, giờ bung ra như cánh buồm căng, mát quá, gió có thổi đi tất cả cay đắng, tuyệt vọng?

Chỉ còn leo lên cái dốc cầu này nữa, đạp qua bên kia là về nhà rồi, nhanh thôi, các con ơi đừng sốt ruột! cha chỉ trễ hơn thường ngày một chút.

Gió nhiều như vậy, mà ông thấy sao mặt mình cứ đẫm mồ hôi lạnh từng dòng chảy xuống má rít rịt… Đôi chân ông bời rời cạn sức, cứ như bay chơi vơi trên không vậy.

Mồ hôi chảy mạnh hơn, đầu ông lâng lâng, chân nhẹ bổng, cái bàn đạp sứt ra hay sao đây? Việc gì thế này? Lên dốc vài ba vòng nữa là gặp con, phải rán… rán…

Đầu ông lơ lửng, mắt nổ đom đóm hào quang, gió vẫn vô tình phả cơn lạnh buốt tận tim, ngực ông đau rát và như thắt lại từng cơn…

Ối! đất trời chao đảo đen thui, rồi giống như con diều đứt giây, ông chúi mình xuống đất, vừa kịp chiếc xe lảo đảo và quay mấy vòng trước khi đổ ụp.

Bên kia chiếc cầu, trong mái lá te tua dựng chống sơ sài, có những đôi mắt ngây dại chực chờ.

Bờ vai đứa 7 tuổi làm gối tựa cho đứa em lên 5 đang sốt đỏ mặt, li bì.

Chúng đợi cha đem tiền về mua thuốc, thức ăn. Muỗi dày đặc om sòm vo ve tranh nhau đòi hút máu trên da mặt 2 dứa bé tội nghiệp.

Đêm không trăng đổ nỗi sợ hãi đến tột đỉnh lên 2 gương mặt nức nở. Đôi bàn tay xám nghoẹt khua khua quờ quạng. Đói rã rượi ngưòi! Cha có bề gì, chúng biết ra sao?

Tận cùng đau thương! Hai đứa nhỏ, vốn chẳng phải ruột rà chi của ông đạp xích lô nghèo hèn chạy ăn từng bữa, là trẻ mồ côi do ông thưong hại đem về nuôi từ nhỏ xíu, lại mồ côi lần nữa!

Có ai biết số phận của dòng kinh đen kịt dưới chiếc cầu dập dềnh xuôi ngược về đâu không?

Đêm ơi! làm sao xoa dịu, vỗ về được tiếng khóc ngất của trẻ đang vang rần gọi cha giữa cái đen… một cái hố sâu đen vô tận như địa ngục của đất trời…

Hồng Thúy