Giao Con

Tiếng hai đứa con đang chành chọe cãi nhau, con Hồng quát mắng ầm ĩ và con bé Hạnh khóc ré lên làm Nghi thấy như trong người quặn đau thêm, Nghi bước ra ngoài phòng khách:
- Kía Hồng sao con lại đánh em?
Con Hồng vẫn đang tức tối:
- Tại nó đòi đồ chơi của con.
Nghi ôn tồn:
- Hồng ơi, con là chị phải nhường em mình chứ?
Hồng cãi:
- Không công bằng. Nó có đồ chơi của nó rồi.
Quả là con em ngang ngược thỉnh thoảng cứ đành hanh đòi đồ chơi của chị, mà chị Hồng không vừa chẳng mấy khi chịu cho em chơi những món đồ mà nó yêu thích.
Nghi ôm bé Hạnh vào lòng dỗ dành:
- Nín đi con, con chơi đồ của con rồi mẹ thương.
Nghi không hứa sẽ dẫn nó đi mua đồ chơi nữa, nó phải tập quen chấp nhận với hiện tại, rồi sẽ không có ai chiều chuộng những sở thích của nó. Nghi ôm con thật chặt và thiết tha, con bé được mẹ vỗ về cũng nguôi ngoai dần… Nghi gọi con lớn:
- Hồng lại đây với mẹ.
Hồng sà vào người mẹ, nũng nịu:
- Mẹ phải ôm con nhiều như em Hạnh mới công bằng.
Ôi, Hồng luôn lý sự đòi sự công bằng mà trong cuộc sống đôi khi thượng đế chẳng công bằng cho một ai.
Ôm hai đứa con bằng hai tay, mỗi đứa một bên nách mẹ. Nghi dịu dàng thủ thỉ:
- Hồng và Hạnh nghe mẹ nói này, hai con cùng do cha mẹ sinh ra, là chị em phải thương yêu nhau mãi mãi nhé? Hồng nói trước đi, con có yêu em Hạnh không?
Trẻ con chóng giận, chóng quên, nó trả lời ngay:
- Con yêu em mà.
- Thế em Hạnh có yêu chị Hồng không?
- Con cũng yêu chị Hồng mà.
Nghi chậm rãi và tha thiết:
- Hai con hứa với mẹ đi. Hai con sẽ thương yêu nhau, đừng bao giờ rời bỏ nhau .
Không hiểu sao giọng mẹ buồn buồn và truyền cảm quá làm con Hồng cảm động:
- Con hứa, nhưng… nhưng em Hạnh không được đòi đồ chơi của con như lúc nãy.
Nghi thở dài, mắt Nghi long lanh ngấn lệ, hai con còn bé bỏng quá nào đã hiểu gì mà Nghi chờ mong chúng hứa hẹn. Con Hồng mới lên 8 và em Hạnh lên 6. Nhưng Nghi cứ nói như trời cứ mưa bay, mưa cả ngày mưa cũng thấm đất.
Nghi cúi hôn lần lượt lên mái tóc từng đứa và hít lấy mùi thơm của tóc con. Nghi nói và thầm cầu mong sẽ là lời thần chú linh nghiệm, sẽ là hạt mưa bay thấm vào mảnh đất tâm hồn hai con:
- Hãy thương yêu nhau, hãy thương yêu nhau Hồng của mẹ ơi, Hạnh của mẹ ơi !
Hồng ngước mặt lên nhìn mẹ, ngạc nhiên:
- Nhưng sao mẹ khóc? Con đã nói thương em Hạnh rồi mà.
Em Hạnh cũng bắt chước chị:
- Nhưng sao mẹ khóc? Con đã nói thương chị Hồng rồi mà.
Hai khuôn mặt ngây thơ và yêu quý đang ngước nhìn Nghi. Trời ơi, hạnh phúc thật gần thế này mà sao Nghi không được quyền giữ lại, không được quyền gần gũi con?
Nghi cố nén cho mình đừng bật khóc nức nở làm hai con sợ hãi và buồn lây. Nghi nói:
- Chỉ vì mẹ thương hai con của mẹ thôi.
Nghi muốn cứ ngồi ôm con thế này lâu thêm nữa, nhưng cả hai đứa đều chán rồi, chúng rời khỏi tay mẹ và vui vẻ chạy ra tiếp tục với những món đồ chơi.
Có lẽ Nghi phải quyết định ngay hôm nay thôi khi mà điều ấy trước sau gì Nghi cũng phải làm. Cái điều ghê gớm và đau lòng nhất đối với Nghi.
Nghi vào phòng ngủ và bấm số phone, ở một nơi mà mấy năm nay tuy biết nhưng Nghi chưa bao giờ gọi đến. Giờ này chắc chắn là Sự đã đi làm chỉ còn người vợ ở nhà.
Nghi hồi hộp khi nghe tiếng phone reo, Nghi bỗng biến mình thành kẻ thua cuộc đau đớn, nhưng Nghi cố lấy hết can đảm tự giới thiệu khi có tiếng người bốc phone:
- Chào cô Liễu, tôi là mẹ của hai bé Hồng và Hạnh…
Người phụ nữ bên kia im lặng chờ đợi. Nghi tiếp:
- Tôi muốn nói chuyện về hai đứa con tôi.
Tức thì cô ta lên tiếng, lạnh lùng:
- Anh Sự đi làm chưa về. Có gì chị nói với anh ấy...
- Khoan... khoan… tôi xin cô đừng vội cúp máy. Người tôi muốn nói chuyện chính là cô.
Giọng cô Liễu khó chịu:
- Con của anh chị liên quan gì đến tôi? Mà hai người đã dứt khóat chia tay nhau rồi, li dị có giấy tờ đàng hoàng, ai có phận nấy, đừng kiếm chuyện với tôi à nha…
Nghi khẩn khoản:
- Cô Liễu ơi, tôi van cô vài phút lắng nghe. Đúng như cô nói, tôi và anh Sự không còn gì nữa ngoài sự liên hệ là hai đứa con. Hôm nay là vấn đề khác, mà người giúp đỡ mẹ con tôi chủ yếu là cô, trước hết là cô…
Cô Liễu vẫn đành hanh, ngắt ngang:
- Tôi có quyền gì mà quan trọng dữ vậy chứ!
Nghi nói vội nói vàng chỉ sợ cô Liễu giận dữ cúp máy:
- Tôi đang bệnh nặng lắm cô Liễu à, gần 3 năm nay, tôi phát hiện bị ung thư ruột già quá trễ, giai đoạn cuối rồi, tôi không còn sống được bao lâu, tôi đã trải qua giải phẫu và điều trị hóa chất, bây giờ sự sống đếm từng ngày, có thể từng giờ và con tôi sẽ mồ côi mẹ. Khi tôi chết đi quyền nuôi dưỡng hai con sẽ thuộc về anh Sự, cho dù cô và anh Sự không muốn thì tôi cũng chẳng còn con đường nào khác, vì tôi không hề có thân nhân ruột thịt tại Mỹ. Tôi xin cô hãy vì thương anh Sự và thông cảm cho sự bất hạnh của tôi mà cưu mang hai đứa nhỏ. Tôi muốn giao hai đứa con tôi cho cô, tôi sẽ mang chúng về khi cảm thấy cái chết đang gần kề.
Cô Liễu cộc lốc:
- Tôi sẽ nói với anh Sự...
Nghi tiếp tục năn nỉ:
- Xin cô cho tôi một lời hứa, tôi van cô, để tôi yên tâm.
- Khi nào chị mang chúng nó về đây ta bàn chuyện cũng không muộn.
Cô Liễu nói xong và cúp máy.
Ngày mới quen nhau rồi yêu nhau Sự là một anh chàng vui tính, dễ mến nên Nghi đã không ngần ngại chấp nhận lời cầu hôn của Sự. Đâu ngờ Sự dần dần lộ ra là một anh chàng bay bướm ham vui, chỗ đình đám hội họp nào có phụ nữ đẹp hay độc thân là có anh. Niềm vui của Sự là bên ngoài nhiều hơn trong gia đình.
Nghi đã tự ái, Nghi ghen Nghi buồn và nhiều lần cãi nhau với chồng cũng như đã khuyên chồng bỏ tính hào hoa vớ vẩn ấy đi nhưng chẳng kết quả gì, có lẽ bản tính trời sinh khó có thể dời đổi được.
Hạnh phúc gia đình của Nghi tuy chẳng ra gì nhưng vì hai con Nghi vẫn luôn chịu đựng và cố gắng vun đắp.
Cho đến ngày Sự bắt đầu nhận công tác của hãng về Việt Nam làm việc thì hạnh phúc bắt đầu rạn nứt và đổ vỡ, khoảng thời gian này Sự đã quen cô Liễu xinh đẹp, họ đã yêu nhau, ăn ở với nhau.
Khi Liễu có thai thì Sự quyết định về Mỹ li dị Nghi để sau đó làm thủ tục bảo lãnh Liễu sang Mỹ.
Sự nói cô Liễu là tình yêu thật sự của anh, y như ngày nào Sự cũng đã nói thế với Nghi.
Nghi không ngạc nhiên, chỉ đau đớn khi nghĩ đến hai con sẽ mất đi tình cảm thân thương của người cha...
Chia tay chồng, Nghi mang hai con về tiểu bang khác trước khi cô Liễu sang đoàn tụ với Sự. Nghi và Sự đã thỏa thuận Sự giữ lại căn nhà đang trả góp, còn ba mẹ con Nghi nhận một số tiền mặt. Tình nghĩa vợ chồng khi gãy đổ đã sòng phẳng như hai kẻ đi buôn chung chia nhau vốn liếng.
Sự vẫn trả tiền cấp dưỡng hai con hàng tháng từ ngày li dị cho đến giờ, anh chưa đi thăm con lần nào, thỉnh thoảng gọi phone nói chuyện với con, mỗi lần được vài ba câu vì chẳng đứa nào đủ lớn để nói chuyện nhiều với cha.

************

Nghi chần chờ mãi, cố bám víu được ngày nào hay ngày ấy, dù bác sĩ nói Nghi phải trở vào bệnh viện lần nữa, càng sớm càng tốt. Nghi biết sức mình, lần này sẽ ở lại bệnh viện lâu, gởi hai con cho người quen trông giúp thì không tiện, và có thể Nghi không kịp đưa con về cho người chồng cũ.
Thật đau đớn thật tủi thân khi người mẹ biết mình không còn sống bao lâu nữa và phải đem con giao cho người khác, dù là cha của chúng, nhưng là người chồng đã phản bội mình và người vợ của anh ta, kẻ đã là nguyên nhân làm tan vỡ hạnh phúc gia đình mình.
Nghi nói với hai con là sẽ cho chúng về thăm cha, thăm cô Liễu, là vợ của cha. Sự thật một lúc nào đó phải nói ra, ngay trong lúc này là quá sớm so với tuổi đời của hai con nhưng Nghi biết là không còn thời gian cho Nghi nữa.
Hai con xa cha khi chúng còn quá nhỏ, hình ảnh người cha hoàn toàn xa lạ với chúng.
Hạnh tò mò:
- Ba là ai? Sao ba không ở với chúng ta?
Hồng thắc mắc:
- Ba hiền hay ba dữ ? Sao Ba lấy cô Liễu?
Nghi giải thích vì cha mẹ không hợp nhau nữa nên chia tay nhưng bất cứ lúc nào ba cũng yêu thương hai con như mẹ đã yêu thương. Cô Liễu là một người tốt, cô cũng muốn gặp hai con lắm.
Thế là con Hồng và Hạnh đều hí hửng vui mừng, chúng phụ mẹ sửa soạn quần áo như sắp đi một chuyến du lịch xa. Hồng nhìn cái valy chất đầy và hỏi:
- Mẹ ơi, chúng ta đi thăm ba và cô Liễu mấy ngày mà sao mang hết cả quần áo đi?
- Mình sẽ ở chơi lâu con ạ… ba và cô Liễu muốn thế.
Nghi trả lời con mà chỉ muốn òa khóc. Dù thế nào đi nữa Sự cũng là cha của hai con, có máu mủ có xót có thương, nhưng cô Liễu thì chắc gì, cô ta đanh đá và ích kỷ từ trong lời nói, từ cách nói chuyện.
Tất cả quần áo và những đồ dùng cần thiết nhất của Hồng của Hạnh đều được gói ghém cẩn thận. Mỗi lần bỏ món gì vào valy hay vào thùng là mỗi lần Nghi chảy nước mắt. Không biết Nghi còn có thời gian mở những thứ này ra cho con tại nơi ở kia không?
Đêm cuối cùng ba mẹ con ngủ chung giường, Nghi nằm giữa hai con, chốc lại quay qua bên Hồng, chốc lại quay qua bên Hạnh. Cánh tay người mẹ yếu đuối cứ quàng ôm con mải mê suốt đêm và Nghi gọi thì thầm tên con suốt đêm.
Nghi chỉ muốn đêm ngừng lại mãi mãi Nghi nằm bên con khi chúng ngủ say như thế này.
Nghi chỉ muốn vòng tay được ôm con che chở cho con như thế này.
Nhưng đêm rồi cũng qua.
Sáng hôm sau taxi đến đón ba mẹ con ra phi trường.
Nghi đã mang hai con về đến thành phố cũ, về nhà cũ bình an, nơi Sự đang sống với vợ con mới.
Sự không ngờ Nghi tàn tạ đến thế, người xuống cân gầy gò, hai vai Nghi nhô lên mong manh yếu ớt, dáng Nghi liêu xiêu như chiếc lá khô sẽ dễ dàng chao đi trong gió, dù chỉ là một cơn gió nhẹ, Sự lo sợ Nghi mất thăng bằng ngã xuống, tóc Nghi rụng xác xơ, gương mặt Nghi hốc hác, làn da tái xám không còn chút gì của sự sống…
Vậy mà mấy năm nay Nghi không hề cho Sự biết căn bệnh của mình. Nghi đã chịu đựng bao dày vò đau đớn thân thể cho tới giây phút này, khi không thể cưỡng lại số mệnh Nghi đành quay về tìm chồng để xin chỗ nương tựa cho con.
Sự xót xa cho Nghi, người chồng từng ăn chơi bạt mạng, coi thường vợ, coi thường mái ấm gia đình bỗng nhen nhúm mơ hồ cảm tưởng như mình cũng có lỗi với bệnh hoạn của vợ.
Vậy mà mấy năm nay Sự không cần biết người vợ cũ và hai con đã sống ra sao, Sự cứ ung dung tưởng rằng gởi tiền trợ cấp nuôi con là xong bổn phận làm cha.
Sự nhìn Nghi bằng ánh mắt tội nghiệp và trách:
- Sao cô không cho tôi hay biết gì về bệnh tình của cô?
- Tôi không dám làm phiền anh.
Nghi lấy ra cuốn nhật ký, run tay trao cho Sự và run giọng vì cảm xúc nghẹn ngào:
- Đây là cuốn nhật ký tôi đã viết cho hai con kể từ ngày tôi biết mình bị bệnh, ngày nào, giờ nào khi có thể tôi đều viết lên cảm nghĩ của mình cho tới mấy ngày nay tôi không còn sức viết nổi nữa. Anh giữ lấy và đợi khi hai con lớn lên anh cho chúng đọc để chúng hiểu người mẹ đã yêu con và đau đớn thế nào khi phải xa con. Coi như đây là lời vĩnh biệt hai con mà ngay bây giờ chúng không hiểu nổi và đây cũng là kỷ vật tôi để lại cho con.
Sự cảm xúc theo:
- Cô yên tâm. Tôi hứa, tôi thề sẽ làm đúng lời cô dặn.
Khi phát hiện bệnh ung thư ruột già, bác sĩ nói Nghi chỉ có thể sống thêm 2-3 năm nữa. Nghi đã muốn sống 2-3 năm ấy gấp trăm gấp ngàn lần cuộc sống đời thường khác, Nghi chỉ rời con những khi cần thiết, tất cả thời gian còn lại Nghi dành cho hai con. Nghi ôm con, hôn con, gọi tên con bất cứ lúc nào, bất cứ đang ở đâu, đang làm gì… Nghi đâu muốn chia sẻ những giây phút quý báu hiếm hoi này cho ai, ngay cả với Sự.
Nghi dặn dò thêm:
- Xin anh và cô Liễu chăm sóc cho hai con.
Sự đáp chân tình:
- Thì con tôi, tôi phải lo cho chúng chứ trông vào ai bây giờ. Cô cứ yên tâm về mà lo điều trị bệnh đi
Nghi đã trao cho Sự và cô Liễu món tiền chắt chiu dành dụm ít ỏi bấy lâu nay. Đó là gia tài cuối cùng của người mẹ bất hạnh dành cho hai đứa con thân yêu của mình.
Nghi dự định ở chơi với con vài ngày, sẽ lựa lời nói từ giã con để chúng yên tâm ở lại với cha. Nghi không nỡ về ngay dù trong người đang rất mệt, dù Nghi cần trở về thành phố của mình để vào bệnh viện cho bác sĩ tiếp tục chữa trị.
Nhưng không kịp nữa, Nghi không bao giờ phải lựa lời an ủi chia tay hai con, và cũng không kịp nghe lời hứa hẹn từ cô Liễu cô ta sẽ chăm lo nuôi nắng cho Hồng và Hạnh khi Nghi mất đi.
Nghi đã kiệt sức ngay tại ngôi nhà cũ, nơi vợ chồng con cái Nghi đã một thời sống chung...
Sự và cô Liễu đã đưa Nghi đến bệnh viện cấp cứu, Nghi đau đớn quằn quại vì bệnh, bác sĩ muốn chích Morphine cho Nghi giảm đau nhưng Nghi từ chối, Nghi sợ mình sẽ thiếp vào hôn mê không thể nhìn thấy hai con nữa, thà chịu đau đớn để còn tỉnh mà nhìn thấy chúng được phút nào hay phút ấy vì trước sau gì Nghi cũng chết, Nghi đang yếu lắm rồi.
Sự đưa hai con đến bên Nghi, người mẹ kiệt quệ cả tinh thần lẫn thể xác, hai tay Nghi không thể giơ lên mà chạm vào người con được nữa. Ánh mắt Nghi nhìn con lờ đờ và không hồn.
Sau mấy ngày đau đớn và chìm vào hôn mê. Nghi đã trút hơi thở cuối cùng.
Nghi đã chịu thua số phận, đã xuôi tay rời xa hai con. Nhưng đôi mắt thất thần ấy vẫn chưa chịu nhắm cho đến khi Sự đứng bên hai con, thay mặt chúng vuốt mắt cho Nghi và thì thầm khấn vái:
- Nếu em còn giận hờn tôi thì tôi xin em tha thứ. Nghi ơi, tôi sẽ thương yêu hai con nhiều hơn Nghi tưởng để chúng đỡ tủi và để tạ lỗi cùng Nghi...
Ngày đám tang Nghi có nhiều bạn bè quen biết cũ, và những người không quen cũng đến vì thương cảm cho hoàn cảnh của Nghi. Đám tang rất đông người.
Hai đứa bé, Hồng và Hạnh sợ hãi và ngơ ngác khóc giữa những người xa lạ khi nhìn chiếc quan tài của mẹ chúng hạ huyệt.
Chúng đứng cạnh cha, túm lấy áo cha, túm lấy sự thân thương duy nhất còn lại trong cuộc đời.
Sự đã ném những nắm đất và những cành hoa cuối cùng vào lòng huyệt. Anh ta ôm lấy hai đứa con vỗ về, rưng rưng nước mắt, nói với con và như nói với vong linh của Nghi còn quanh quẩn đâu đây:
- Mẹ đi rồi, hai con còn có ba đây, còn có ba đây mà.....

Nguyễn Thị Thanh Dương