"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta"

** Triệu Thị Trinh **

       Mưa Giăng Trời Cố Quận

   Gởi người Cây số 4, thành phố Đà Lạt

                   Trời cuối tháng Sáu, chiều nào cũng vần vũ mây đen. Tiếng sấm gầm lan trải về hướng núi Lang Biang và thỉnh thoảng có vài tia chớp lóe. Trời Đàlạt vốn đã buồn lại càng buồn thêm. Không khí trầm lắng, sâu hút tận những ngọn đồi mù sương lảng đãng. Phố Núi buồn hiu trong chiều. Nhịp sinh hoạt muôn đời như dòng chảy chậm buồn của Đàlạt đã trở thành như một biểu tượng của sự an lành, sâu lắng nội tâm. Một nét riêng, Đàlạt.

                     Hương đứng nép bên hiên hiệu sách Thiên Nhiên, tránh cơn gió thốc từ cuối dốc Minh Mạng. Trời bắt đầu vần vụ mây đen. Người đi đường vội vã tìm nơi trú mưa. Phố xá bỗng trở nên ồn ào, nhốn nháo. Tiếng còi xe inh ỏi. Hương ngước nhìn bầu trời đen kịt, quyết định trở vào lại hiệu sách. Mưa sẽ đến. Hướng Cam Ly trời đã giăng trắng màn mưa. Sẽ không còn kịp cho nàng đến bến xe Lam và, sẽ không còn kịp cho lần hẹn chiều nay với Trấn.

                     Khi nàng bước hẳn vào bên trong thì mưa cũng vừa kéo đến, nặng hạt. Tiếng mưa rớt nhịp dồn dập trên mái ngói và mặt đường tung tóe trăm ngàn giọt nước trắng xóa, vỡ òa lan chảy. Một đám mây mù vồ chụp xuống và phút chốc thành phố chìm trong màn sương trắng mịt mờ. Tiếng động chung quanh nghe loáng thoáng, xa. Hương cố tình đi thật chậm và chăm chú nhìn những tựa sách bày trong hàng tủ kính. Nhưng nàng có thấy gì đâu ngoài những màu sắc lẫn lộn và phía sau đó, hình   như thoáng hiện khuôn mặt của Trấn đang chăm chú nhìn nàng. Ánh mắt có vẻ giận, buồn. Và gì nữa ? Chờ trông ! Đúng rồi, vì rõ ràng chính lòng nàng cũng đang mang tâm trạng đó.  

Bất giác, nàng quay   nhìn   ra phía cửa. Trời vẫn   giăng kín một   màn sương trắng.Trăm ngàn giọt mưa vẫn rơi đều trên mái ngói, tạo nên một thứ âm thanh dồn dập, thôi thúc. Nàng khẽ thở dài, lơ đểnh cầm một cuốn sách lật từng trang chăm chú. Những hàng chữ vô tri nhảy múa trước mắt, dồn cục lại, đen ngòm. Nàng để sách lại chỗ cũ, cầm lên cuốn khác. Cũng chẳng hơn gì ! Đi hết một dãy dài tủ sách, nàng cầm lên để xuống cả chục lần. Những hàng chữ cứ vẫn nhảy múa ngoằn ngoèo.. Nàng thở dài, đi lần ra phía cửa, nhìn bâng quơ phía đầu dốc mịt mù. Những chiếc xe vội vã chạy qua dưới màn mưa trắng xóa, nước tóe lên hai bên lề đường. Thỉnh thoảng, một vài người bộ hành cúi đầu chạy lúp xúp tìm chỗ trú mưa..

                 Nàng để ý tới một cặp trai gái dìu nhau dưới chiếc dù xanh, bên kia đường. Chiếc dù bé nhỏ mỏng manh như muốn bật tung lên dưới những cơn gió thốc. Họ vẫn dìu nhau đi từng bước chậm, bình thản qua những hàng người đứng trú mưa bên hiên. Hình như, tất cả, đã không còn hiện diện. Chỉ còn lại tình yêu. Chỉ còn lại những bước chân dìu nhau thầm lặng dưới mưa, dưới chiếc dù xanh là một cõi trời riêng tư. Và, hơi ấm quyện lẫn vào nhau trong cái lạnh chiều Phố Núi.

                 Tự nhiên, Hương thấy khó chịu trong người, nàng thầm ganh tức cảnh âu yếm của cặp tình nhân đó. Nàng quay mặt nhìn nơi khác, nhưng hình ảnh hai người âu yếm dìu nhau đi dưới trời mưa, cứ ám ảnh nàng không rời. Một cảm giác cô đơn len lén ngập òa làm nhói buốt con tim. Đôi mắt cay cay, nàng cúi đầu giấu nhanh dòng nước mắt, ngượng ngùng rảo bước về phía trái. Nơi đó, có một góc nhỏ vắng người. Nàng muốn đứng một mình mặc dù trong lúc này, nàng rất sợ sự cô đơn.

                 Cơn mưa kéo dài tưởng chừng như không bao giờ tạnh. Phố đã lên đèn. Hương sốt ruột nhìn đồng hồ, giật mình khi nghĩ tới cơn mưa vậy mà đã kéo dài hơn hai tiếng. Giờ này, chắc chắn Trấn đã không còn nơi chỗ hẹn nữa. Anh sẽ nghĩ thế nào? Chắc là phải là phải buồn lắm ! Có biết đâu, giờ này em cũng đang đứng đây, lòng như lửa bỏng. Nàng định bụng ngày mai sẽ ra bến xe thật sớm. Ý nghĩ đó làm nàng dịu nỗi xót xa. Nàng ngước nhìn ra bầu trời đen thẩm, mưa đã không còn nặng hạt nhưng gió rít từng cơn vật vã.Thành phố đang run rẩy. Tiếng gió miết trên đường dây điện cao thế phát ra âm thanh thê thiết kéo dài, kéo dài như chừng không dứt...

*

                   Chị Ánh cầm tay Hương vội vã kéo vào nhà:

                   - Thôi chết, ướt hết cả rồi nè

                   Chị phủi những giọt mưa đọng phấn trên chiếc áo len của Hương :

                   - Xin lỗi nghe. Chị cứ nghĩ là ngày mai Trấn mới đi. Sáng sớm, con Lan đến cho chị biết. Ai ngờ...

                   Chị ngừng lại nhìn Hương dò hỏi :

                   - Sao rồi ? Có ra bến xe hả? Gặp nhau chứ!

                  Hương không nói gì, thẩn thờ ngồi xuống ghế. Chị Ánh đoán được phần nào, vội đi vào nhà bếp, vừa đi vừa nói :

                 - Thôi thì, chuyện nói sau. Bây giờ uống với chị ly trà nóng đã. Trà Blao chính hiệu Đỗ Hữu đây.

                 Hương vẫn ngồi yên lặng, thẩn thờ. Chị Ánh bưng tách trà nóng đến bên Hương, dịu dàng:

                 - Chị xin lỗi nghe. Chị thật vô tâm...

                 Hương cố gượng vui, mỉm cười :

                 - Chị có lỗi gì đâu ! Là ý tốt của chị đó mà.

                 Chị Ánh cầm tay Hương, khẽ gật đầu :

                 - Chị cũng muốn cho hai em có cơ hội nhưng nghĩ lại thấy ngượng trong tình huống này. Nếu mai Trấn đi thì buổi họp mặt hôm nay mang ý nghĩa tiễn đưa. Nhưng bây giờ Trấn đi rồi, họp mặt lại chẳng khác gì vui mừng cho người đã đi xa. Chị thấy không hợp lý lắm. Nó làm sao ấy !

                 Hương nhìn vẻ bối rối của chị Ánh, nàng thấy thương hại :

                 - Thì có làm sao đâu !

                 Rồi nàng cao giọng :

                 - “Chàng tuổi trẻ vốn dòng hào kiệt. Xếp bút nghiên theo việc kiếm cung..". Người ta lên đường đi giữ nước cho thỏa chí tang bồng hồ thỉ. Chia xẻ   niềm vui đó, cũng là điều hợp lý chứ sao!.    

                 Nàng cười thành tiếng. Chị Ánh nhìn Hương, vẫn còn nghi ngờ :

                 - Ừ nhỉ, có vậy thôi mà chị nghĩ không được. Nhưng mà em.. có sao không?. Chị chỉ sợ em buồn lại khóc.

                 Hương lắc đầu. Nàng trầm ngâm nhìn từng sợi khói mỏng manh bốc lên từ tách trà nóng trong tay :

                 - Đâu phải cứ buồn lại khóc, cứ vui lại cười ! Đôi khi, vui mừng quá cũng khóc và buồn khổ quá lại cười đó thôi !

                 Chị Ánh cầm lấy tay Hương, nhỏ nhẹ :

                 - Cũng có thể là vậy. Nhưng đàn bà vẫn cứ khóc cười theo cảm tính, không dễ dàng như em nói đâu. Em nói thử chị nghe, hiện giờ em đang vui hay đang buồn đây ?

                 Hương trả lời một cách hờ hững :

                 - Không vui mà cũng không buồn..

                Chị Ánh đáp lại, dứt khoát :

                 - Vậy là em đang buồn đó. Chị biết mà... Thôi, bỏ qua đi. Giờ mình tính chuyện của mình. Đố em biết chị đang nghĩ gì đây ?

                 Không đợi Hương trả lời, chị Ánh liếng thoắng :

                 - Ngoài trời mưa gió thế này điều thú vị nhất của dân Đàlạt tụi mình là đổ bánh Xèo, phải không?.Ngồi bên bếp lửa hồng ấm áp, chờ chực cái bánh vừa đổ xong nóng hổi. Vừa ăn vừa nói chuyện trời mây cũng là một cái thú. Một cái thú vị tuyệt vời, nhất là...

                 Chị bỗng giật mình khựng lại, không nói tiếp. Hương cười lên thành tiếng, nàng vui vẻ tiếp lời :

                 -... cho những người đang yêu và được yêu.

                 Chị Ánh giả bộ tròn xoe mắt :

                  - Không sai. Con bé này thông minh thật. Đoán được cả ý nghĩ của người ta.

                 Cả hai cùng bật cười. Chị Ánh lại đưa thêm một đề nghị :

                 - Hay là chị em mình đội mưa thả bộ lên quán bánh xèo Tăng Bạt Hổ. Ăn xong vào Ngọc Lan xem phim. Sau đó, một là ghé quán chè Đoàn Thị Điểm hai là ghé xuống xe bò-bía Ngọc Hiệp. Chọn cái nào cũng được.

                   Hương cảm thấy ngại phải ra ngoài trời mưa gió trong lúc này. Nhưng cái chính là nàng không muốn đến những nơi mà Trấn và nàng đã từng đến. Nàng sợ những gợi nhắc sẽ làm cho nàng thêm xót xa buồn nhớ :

                   - Thôi, chị ạ. Em ngại ra ngoài mưa gió lắm. Chị em mình ăn uống ở nhà đi, tự nhiên hơn.

                   Chị Ánh sốt sắng :

                    - Tùy em. Nếu vậy thì em ở nhà sắp sẵn các thứ chị đã để trong tủ. Chị phải đi xay bột. Gần đây thôi, chéo cây xăng dốc Ngả Ba Chùa...

                   Khi chị Ánh đi rồi, còn lại một mình trong căn phòng im ắng, Hương cảm thấy hụt hẫng một cảm giác cô đơn.

                   Ngoài trời vẫn mưa đều, những cơn gió vật vã rít qua khe cửa tạo những âm thanh nhức buốt. Nàng nghĩ đến Trấn, có thể giờ này chàng đã đến miền nắng ấm, bỏ lại sau lưng không khí lạnh lùng giá buốt và cơn mưa dai dẳng của trời Đàlạt. Bỏ lại rất nhiều những kỷ niệm từ những nơi chốn đã trở thành thân quen.

                   Con đường Cộng Hòa rợp hàng thông cổ thụ và những bữa cơm bình dân Ký Túc Xá. Những chiều nắm tay nhau lang thang quanh khu Đồi Cù và lúc chung nhau ly trà chanh nóng Thủy Tạ. Khung cảnh ấm cúng của quán cà phê Tùng, sau đó phất phơ qua phố Hòa Bình đông vui trong những ngày nắng ấm, âm trầm buồn lắng trong những ngày mưa.

                   Những buổi họp mặt đông vui bè bạn, những chàng trai Trần Hưng Đạo, những cô gái Bùi Thị Xuân vừa tốt nghiệp, ngỡ ngàng bước chân lên ngưỡng cửa Đại Học.

                   Ly chè bột-lọc còn đọng vị ngọt ngào qua con đường Võ Tánh dọc dài theo lối Phù Đổng Thiên Vương về ngang Học Xá. Xa hơn, từ hướng núi là Đập Đa Thiện là Thung Lũng Tình Yêu với những đồi thông ngút ngàn. Vết khắc tên nàng và Trấn còn hằn dấu trên phiến đá rêu phong bên dòng thác Datanla.

                   Con đường đá sỏi gập ghềnh dẫn lối vào   hồ Tuyền Lâm   với những luống rau xanh mướt, thẳng đều dưới thung lũng. Và còn biết bao nhiêu kỷ niệm trải dài theo tháng, năm. Tình yêu nàng được nuôi dưỡng từ những kỷ niệm trong thành phố lạnh buồn này.

                   Mỗi nơi chốn đến và đi còn để lại những hằn vết. Đậm nét nhất là những ngày mưa dài lê thê. Tình yêu đẫm ướt từ những giọt mưa ngắn, dài đan chéo nhưng thật ấm nồng qua những con đường quen thuộc.

                   Con dốc Hải Thượng( mà nàng thường gọi là Hai Thương) dẫn vòng qua khu Domain de Marie về khu Xóm nhỏ. Bến xe Lam cuối dốc La Sơn Phu Tử, nàng thường co ro đứng đợi chuyến xe đông người về thành phố, trong màn mưa trắng xóa...

                   Vậy mà giờ đây, Trấn đã xa rồi. Bỏ lại thành phố những ngày mưa dài lê thê và nỗi buồn nhớ ngập tràn như cơn lũ, xô giạt nàng về những gợi nhớ xôn xao. Ở đó, nàng chỉ còn lại một mình. Cô đơn. Thầm lặng. Và, xót đau....

                   Có tiếng cửa mở từ phòng khách. Chị Ánh tay xách cái xô bột bước xuống nhà bếp, sôi nổi ồn ào:

                   - Gớm, sao mà đông người thế. Đứng đợi cả hàng dài. May là chị quen biết, được ưu tiên (chị nhún vai, cười khẩy ) đúng là nhất thân nhì thế, chẳng ra làm sao cả.

                   Hương vội vàng đón lấy xô bột từ tay chị Ánh, đặt xuống cạnh lò than. Nàng cố gượng cười, nói đùa :

                   - Đã chuẩn bị xong các thứ rồi. Bây giờ phải làm tiếp gì đây, thưa …bà nội tướng.

                   Chị Ánh cười thoải mái:

                   - Đã bà nội rồi còn thêm Tướng nữa!. Chức nào cũng to cả. Cái cô bé này thiệt đúng là chữ với nghĩa, lắt léo đến là hay.

                   Rồi chị nhìn quanh các thứ, tỏ vẻ bằng lòng :  

                   - Giỏi lắm. Bây giờ chị bắt đầu...xắn tay đây. Em xắt giùm chị một ít ớt. Ăn bánh Xèo phải thật là cay, cay đến chảy nước mắt nước mũi ra mới thấy thú vị. Đó là một trong những lý do mà người ta thích ăn uống ở nhà để được tự nhiên, được thoải mái, được khỏi phải lịch sự với mọi người và được no cái bụng, no cành.

                   Cả hai cùng cười vui vẻ. Hương chọn mấy trái ớt đỏ, no tròn từ trong rổ, đi về phía góc bếp. Mùi dầu mỡ đã bắt đầu lan tỏa trong phòng. Chị Ánh yên lặng, cắm cúi trong công việc. Ngoài trời, mưa vẫn tầm tả. Gió trở mạnh. Hương thẩn thờ nhìn mấy trái ớt nằm trơ vơ trên mặt thớt, thoáng nghe tiếng gió rít qua khe cửa, tiếng cành cây đập mạnh vào mái hiên như lay gọi. Nàng lại xót xa nhớ đến những ngày mưa gió dầm dề khi nàng còn có Trấn bên cạnh, còn có sự vỗ về êm ấm để nàng không cảm nhận được sự cô đơn trống vắng như hiện giờ. Nước mắt tự nhiên lăn dài trên má.Nàng nhớ Trấn, nhớ đến lặng cả người. Có tiếng chị Ánh thoang thoáng bên tai :

                   - Hình như có ai đang gọi cửa. Để chị ra xem...

                     Căn phòng bỗng ngập ùa hơi gió lạnh. Tiếng chị Ánh kêu lên thảng thốt. Hương giật mình, bật đứng dậy. Vừa lúc đó, có tiếng nói ồn ào, vừa thoáng nghe Hương đã sững người, bất động. Tim nàng đập rộn ràng.

                   - Xe xuống Bảo Lộc ngừng đón khách, em quyết định đón xe trở về. Nhất định em phải gặp Hương rồi em mới đi. Lần này, chị phải giúp em

                   Nghe tiếng chị Ánh cười vui vẻ :

                     - Nhất định, nhất định. Chị phải giúp rồi. Nhưng trước tiên, các em phải giúp chị đã...

                   Rồi chị cao giọng hướng về phía trong :

                    - Hương ơi ! Ra phụ với chị tiếp đãi ông khách lỡ độ đường. Ông ấy mới từ Bảo Lộc về đấy...

**

                   Tôi có đến tham dự " Ngày Họp Mặt Đàlạt " truyền thống hàng năm.

                   Đến địa điểm, vừa xuống xe, Nhà tôi đã "lặn" đi đâu mất tiêu ! Có lẽ đang nôn nóng đi tìm mấy người bạn cũ. Cựu dân Bùi Thị Xuân mà. Như rồng gặp mây, như cá gặp nước. Mà cũng đúng thôi, một măm chỉ có một ngày để mà đưa nhau về thăm Đàlạt. Thăm lại cái thời xuân trẻ xa xưa, ngẩn ngơ nhớ lại mái tóc thề, nhớ vẻ yểu điệu thướt tha tà áo trắng, cười nói hồn nhiên, yêu đời phải biết !

                   Mọi người đã đến khá đông. Tiếng cười nói xôn xao rộn cả lòng. Tôi được anh Tiến đón đầu tiên. Anh vồn vã :

                   - Đến đây, đến đây. Có người ái mộ đấy !

                   Tôi bắt tay anh, xiết chặt :

                   - Thôi, ông Tướng ơi ! Đừng có làm lớn chuyện. Ông lại bày vẽ, thêm thắt gì đây ?

                   Anh Tiến cười, vỗ vỗ vai tôi :

                    - Không đùa đâu. Có người muốn gặp đấy. Đằng kia kìa, nhanh chân lên kẻo lại mất phần.

                   Tôi được giới thiệu và quen biết chị Hương trong trường hợp đó.

                   Chị dáng người thon thả, gương mặt thanh tú và đặc biệt, có đôi mắt rất buồn. Mái tóc chị đã gần như bạc trắng,được bới xén cẩn thận. Chị ăn nói nhỏ nhẹ và hình như, rất là thích nói chuyện.

                     Biết tôi người ở Khu số Bốn, một cái xóm nhỏ cách trung tâm thành phố 4 cây số nên thường được gọi là như vậy, cho nên chị muốn được gặp.

                     Nguyên do chính cũng từ anh Trấn mà ra. Anh Trấn, thì tôi có biết vì cũng cùng là dân Cây Số Bốn với nhau.

                     Nhà anh ở cuối dốc Ngô Quyền gần Khuôn hội Tuệ Quang. Trước nhà anh có cây ổi, tới mùa trái trĩu cả cành trông thiệt là hấp dẫn. Anh học trên tôi rất nhiều lớp, cũng là dân Trần Hưng Đạo cả.

                     Tôi còn nhớ cứ mỗi năm vào mùa ổi đi ngang qua nhà anh thì cứ phải đứng lại nhìn ngắm những trái trĩu cành, ao ước thòm thèm không muốn bước chân đi. May mắn lúc nào có anh thơ thẩn đứng trong sân, thế nào anh cũng cười cười và nói đùa :

                     - Thế nào ? Mua bao nhiêu đây, chú em ?

                     Thấy tôi đứng tần ngần, anh cười khoái chí, vít cành ổi xuống chọn những trái no tròn vàng bóng đưa tôi. Có hôm còn vào nhà lấy cho tôi cả gói muối ớt. Vì vậy, nên cứ tới mùa ổi là tôi thường cố tình đi ngang qua nhà anh, mong mỏi được gặp anh đứng thơ thẩn trong sân để nhận từ tay anh   từng trái ổi no tròn vàng bóng. Sau này, anh   lên đường nhập ngũ. Chú học trò bé nhỏ là tôi cũng lớn rồi, mỗi lần đi ngang qua nhà anh, không còn có cái cảm giác ao ước thèm thuồng như ngày nào nữa.

                     Sau Mậu Thân 1968 biết tin anh tử trận ở chiến trường cao nguyên, lúc đó tôi cũng đã dời xa Đàlạt. Với anh, tôi chỉ có chừng đó điều nhắc nhớ. Nhưng với chị Hương, thì không.

                     Suốt cả một buổi chị hỏi tôi đủ điều và kể cho tôi nghe đủ chuyện về anh Trấn. Chị rất vui thích câu chuyện về những trái ổi mà anh Trấn cho tôi.

                     Tôi nhận biết một điều rất thú vị là chị thương nhớ cái khu xóm nhỏ của tôi bằng một tình cảm thật nồng nàn, chan chứa.

                     Chị say sưa gợi nhắc lại từ những nơi chốn rất nhỏ nhặt làm như chính chị đã từng sinh ra và lớn lên từ khu xóm ấy. Những con đường mòn ngang dọc rậm rạp cỏ tranh gai, cỏ cú đi sâu vào khu Lãnh Địa Đức Bà chị vẫn còn nhớ. Những bụi Quỳ Hương hoa vàng rộ nở mùa Đông dọc dài theo con dốc bên hông Chùa Linh Quang, chị cũng không quên. Đến cả cái hố rác Bà Sơ sâu hút cuối con dốc Chợ Chiều và những bụi Sim dại mọc đầy dưới chân núi Trọc, phủ lấp con đường mòn ngoằn ngoèo dẫn vào thác Cam Ly Hạ, chị cũng ngọn ngành không bỏ sót...

                     Mấy mươi năm rồi, ít gì đâu ! Cây số Bốn, cái xóm nhỏ của tôi, đã có nhiều thay đổi theo thế sự thăng trầm. Nhưng tôi biết là trong trí nhớ của chị chỉ có ngày xưa. Và trong cái-ngày- xưa đó có hình ảnh của anh Trấn. Có mối tình đầu chị để lại và, giữ mãi cho tới bây giờ...

                   Chị nói chuyện say sưa đến quá trưa, than mệt và xin được cáo từ. Tôi ý tứ quay nhìn đi chổ khác để chị tự nhiên lau nhanh dòng nước mắt. Trước khi dợm bước, chị còn nói với tôi :

                   - Cái buổi trời mưa gặp nhau đó là lần cuối cùng...

                   Rồi chị bước đi. Không lời giã từ. Không hẹn lần gặp. Không để cả số phone.      

                   Từ sau lần gặp chị, tôi viết câu chuyện này khi nhớ về Đàlạt, nhớ mấy trái ổi của anh Trấn cho, nhớ câu chuyện tình thật đẹp mà chị Hương tâm sự ngày nào !

                   Với Đàlạt, tôi viết cho vợi lòng thương nhớ. Với anh Trấn, để thầm cảm ơn anh tình-trái-ổi ngày xưa và với chị Hương, để chị đọc như là một chia xẻ ngậm ngùi.

                   " Ngày Họp Mặt Đàlạt" năm sau ,tôi háo hức trở lại chốn xưa, tìm đến chỗ chị Hương ngồi năm trước...

                   Nhưng chị đã thật sự đi rồi, đi xa, quá mịt mù xa ! Không lời nói giã từ, không bao giờ hẹn lần gặp lại. Và,chắc chắn bây giờ, chị đã không cần đến số phone....

Trân Huy Sao