"Đem đại-nghĩa để thắng hung-tàn. Lấy chí-nhân mà thay cường-bạo." ** Bình Ngô Đại-Cáo **

 

Biển Động

Tháng tư nhắc nhớ mùa biển động
Bão tố vế, gió lộng phong ba
Ngàn con sóng dữ gào la
Khóc cho thân phận trôi xa phương nào?

Tháng tư xóa trắng bao ước vọng
Hết thật rồi hoa mộng hồn nhiên
Học đường xếp cất bút nghiên
Chạy theo vận nước oan khiên đổi đời

Tháng tư nắng trên trời đi vắng
Có còn chăng khúc ngắn chơi vơi
Màn đêm vây kín sân đời
Làm sao thấy được nụ cười trên môi

Trùng dương sóng sục sôi mời gọi
Lá gỗ ơi, mau chạy ra khơi
Đi tìm hơi thở xứ người
Biển Đông đưa lá xanh tươi đến bờ

Thời gian xô đẩy con người càng xa dần với kỷ niệm mình quấn quyện yêu thương. Cho dù ngày qua ngày chúng ta phải quay cuồng theo con sóng đời tất bật, nhưng một kỷ niệm in khắc đậm sâu vào tâm trí người dân miền Nam, hình như vẫn còn tồn tại mãi và an nhiên đeo lơ lửng theo từng sợi tóc lưa thưa phai màu.

Ngày xa xưa ấy, chỉ những ai có nghề nghiệp hay học hỏi về biển cả thì mới biết nhiều chi tiết về biển mặn. Có viễn du, có ra khơi thì ta mới thấy trùng dương dậy sóng khi bão tố kéo về. Gió biển thường mang theo hơi lạnh và cái rít rắm của muối mặn khiến cho con người có tầm nhìn cá biệt, rất riêng về đại dương.

Thuở non dại, tôi chỉ biết biển khi có dịp ra Vũng Tàu, rộn ràng trải mắt ra xa cuối tận chân trời khi thẩn thơ đứng ngắm mây trời bảng lảng bay bay, từ trong bãi cát vàng mịn màng. Hạt cát kiêu sa nhuyễn nhừ hong nóng đôi bàn chân thon nhỏ, chưa loằng ngoằng nứt nẻ, chưa dạn dày những nét chẻ lung tung. Hay có thể nói đó là những vết cắt thăng trầm nghiệt ngã của dòng đời xuôi ngược.

Theo tôi, bạn bè học chung lớp, cùng lứa tuổi, gần như có cùng cảm nhận này. Thuở ấy, trường giang thản nhiên vui đùa, êm đềm tung tăng theo từng ước mơ xây đời; Khi mà con đường tương lai thênh thang trước mặt trìu mến dẫn ta ghé vào từng bến đậu yêu thương tô màu hồng tươi thắm.

Một ngày cuối tháng tư năm một ngàn chín trăm bảy mươi lăm, bầu trời vẫn giao thoa màu xanh trong vắt nhưng lạ thay, vầng sáng bình minh rạng ngời vào sáng ngày ba mươi bỗng dưng tắt lịm bất ngờ. Mặt trời tròn xoe cũng an nhiên tự tại, ung dung chễm chệ ngồi trên thiên đỉnh nhưng sao sợi sáng lan tỏa xuống Sàigòn lại là màu tím thê lương, bao trùm màu tang tóc, một cõi chết điêu linh. Đất trời đảo lộn ba trăm sáu mươi độ thật rồi, mộng tiêu tan!

Cuộc đời sao rẽ khúc nhanh quá đến không ngờ! Bàn tay gầy gò không còn chút thời gian bình tĩnh hầu mò tìm, bám víu chiếc que diêm thoi thóp đang giẫy giụa trong vũng lệ, khóc cho thân phận long đong của mình.

Cũng may, chiếc que diêm nhân ái biết thương người nên trước khi buông hơi thở sau cùng còn rực lóe một tia hy vọng mong manh còn sót lại, từ bi xoa dịu những trái tim muốn sống, âm thầm nuôi ý chí gan dạ. Chiếc que diêm ân tình đã soi sáng những bãi biển đen ngòm để che chở cho hàng ngàn ghe con êm xuôi, chẻ sóng hướng ra biển rộng mênh mông, phiêu bạt tới bờ bến lạ.

Cơ trời hết lòng trợ giúp. Gió và ngàn lượn sóng biển Đông kề vai, sát cánh cùng nhau lèo lái ngàn con thuyền mồ côi không tên, vô tổ quốc này đến chân trời mơ ước.

Tự do ơi hỡi tự do!
Tấm thân tôi quá gầy gò
Leo trèo theo ngàn bọt biển
Say sóng làm thước để đo
Ói mửa mặt mày buồn xo
Jetty, Bidong nuôi dưỡng

· Xin ngàn lời cám ơn đại dương ân tình dung chứa trăm ngàn người người đào thoát, an toàn vượt qua mùa biển động kinh hoàng.

· Xin tri ân trùng khơi bao la quảng đại ôm ấp hơn nửa triệu xác người rủi phận, im lìm buông tay vào lòng vực sâu.

· Cầu xin những oan linh thác oan ức đó đã an ngủ thiên thu trong cõi yên bình và kiếm tìm cho mình kiếp lai sinh như ý nguyện.

Bạch Liên
April 2017