"Nếu trong nước hay có loạn là vì nhân-dân bị thiếu-thốn. Từ nay sắp tới, lương-bổng của ta là 500$ một tháng thì ta chỉ lãnh 200$ mà thôi, còn lại 300$ ta giao cho các thầy đem ra giúp-đỡ kẻ nghèo-khó." ** Duy-Tân ** (năm 8 tuổi)

Lối Thoát

Tháng tư gợi nhớ về quá khứ
Có ai quên bóng tối Sàigòn?
Mịt mù bom đạn nổ giòn
Nhà xiêu, phố cháy không còn như xưa

Tháng tư bảy lăm chưa phai nhạt
Ngả đường đông nghẹt lạc người thân
Hớt ha hớt hải phân vân
Kiếm tìm lối thoát, ngàn lần… phải đi

Ra bến cảng người ghì, người kéo
Rớt xuống sông, không khéo trợt tay
Nằm sâu dưới đáy từ đây
Ước mơ chưa trọn, thành thây ma buồn

Cứ mỗi một cuốn lịch mới thay đổi con số cuối từng năm thì chúng ta phải nhìn thấy tháng tư hiện ra ngay trước mắt mình. Có ai lạnh lùng ơ hờ đến vô tình, dửng dưng bảo rằng… tôi không biết tháng tư đang quay về?

Là người Việt sinh sống ở Sàigòn phố thị thì không ai mà không biết đến cảnh khói lửa ngập trời vào những ngày cuối tháng tư. Tháng tư là khúc quanh đau thương nhất mà tuổi trẻ chúng ta chưa từng chứng kiến cái thảm khốc này bao giờ.

Đúng thật!

Từ ngày cha sanh mẹ đẻ, vừa lọt lòng, hí mắt ngắm nhìn thế gian, chưa lần nào và có thể nói chưa bao giờ những cô học trò áo trắng ngây thơ chỉ biết sách vở và học đường; Lại chấp nhận một khúc quanh kinh hoàng ngoài sức tưởng tượng của mình.

Vận nước xoay chiều khi mà lòng ta thì chưa hiểu, nên chưa sẵn sàng để suy nghĩ. Trí óc quá ngây thơ, chỉ biết trơ mắt, ngớ người đứng nhìn dòng đời chia xé trăm nẻo. Có lẽ rất nhiều độc giả có cùng tâm trạng như tôi. Chúng ta ngơ ngáo phân vân trước ngã ba cuộc đời một cách vô tội vạ.

· Ta phải làm gì vào giây phút hoảng loạn này?

· Sách vở xếp lại hay còn có cơ hội để dàn trải kiến thức nhỏ nhoi mà mình đã gầy công, chắt chiu gom góp mấy năm qua?

· Hỏi để mà hỏi chứ thật ra… câu trả lời chỉ là con số zêro to tuớng, một khoảng trống vô hồn.

· Trước mặt là một mớ hỗn độn không thể nào tìm thấy một ánh lửa mờ nhòe của chiếc que diêm le lói ở cuối đường hầm; Hoặc đó chỉ là một vệt sáng vàng vọt lờ mờ còn rơi rớt bỏ sót lại giữa màn đêm tăm tối.

Những người may mắn chạy thoát ra khỏi Sàigòn hoàn toàn không biết gì cảnh hỗn loạn bi thảm thê lương sau lưng, mà những người bị kẹt lại phải gục đầu chấp nhận. Họ không được thốt ra lời nào cũng như không có quyền lên tiếng than thở, phàn nàn.

Quá tội nghiệp cho những ai bị ở lại trong hoàn cảnh oan nghiệt chẳng đặng đừng này. Trong trái tim tím ngắt coi như mất đi phân nửa niềm hy vọng cho ngày mai rồi. Còn phân nửa thì ta phải cứng cỏi để đối đầu với cuộc sống mới với nhiều điều ta chưa bao giờ nghe, cũng như chưa bao giờ nhìn thấy tận mắt cái ngộ nghĩnh. Cái ngược đời, đáng lý không nên cười nhưng đành mím môi cười ra nước mắt của những người chưa bao giờ thấy Sàigòn hoa lệ. Trong lòng thì se thắt ấm ức, tức tưởi, rối bời một mớ bòng bong mà con đường trước mặt đang bị hàng rào nghiệt ngã chắn lối, niêm phong.

Một lối thoát duy nhất, may ra những trái tim muốn sống dò dẫm tìm chút vầng sáng bình minh ở cuối chân mây cho đời mình. Không còn sự chọn lựa nào khác mặc dù ta phải đánh đổi trò chơi phiêu lưu, sinh tử bằng cả tánh mạng của mình để đi tìm. Đó là vượt biển!

Bạch Liên
April 2017