"Đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi mà khó vì lòng người ngại núi e sông." ** Nguyễn Bá Học **

 

Tháng 9 Và Ngày Khai Trường

 

   " Hàng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại náo nức, những ký ức mơn man của buổi tựu trường .

    Tôi quên sao được những cảm giác trong sáng ấy nẩy nở trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng ...

   Buổi mai hôm ấy , một buổi mai sương thu và gió lạnh, mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên đường dài và hẹp. Con đường này tôi quen, đã đi lại nhiều lần,nhưng lần này tôi tự nhiên thấy lạ. Cảnh vật xung quanh tôi đều thay đổi và chính lòng tôi có sự thay đổi lớn. Hôm nay tôi đi học ".

   Bài văn " Tôi đi học " của nhà văn Thanh Tịnh trong những năm Tiểu học đã đi suốt trong tuổi đến trường của tôi, những ngày khai trường lòng tôi lại nao nao, háo hức vì được gặp lại Thầy Cô, bạn bè sau 3 tháng hè xa cách. Những năm ấy dù đã qua thật lâu nhưng tôi vẫ còn nhớ mãi.

   Tuổi học trò của tôi trong những năm còn chiến tranh và hoàn cảnh gia đình nên phải qua nhiều trường, lớp, nhiều nơi khác nhau. Nhưng ở nơi đâu cũng có nhiều kỷ niệm đáng nhớ. Và mỗi năm , vào ngày khai trường , các con đã trưởng thành , tôi không còn đưa đón đi học, đi thi nữa.. Tâm hồn tôi thanh thản, nhưng lòng miên man nghĩ vè trường xưa, bạn cũ.

   Khi tôi về học cấp 3 trường TH Pleiku thì các nữ sinh cấp 2 về trường Pleime  mới mở.Do vậy các bóng hồng của trường còn rất ít. Hình như không khí mùa xuân của trường cũng kém sắc hơn. Tuy nhiên các bạn nữ khối tôi , các lớp đàn chị không kếm phần mặn mà, duyên dáng , không biết bao chàng trai say đắm , ca bài ca " Ngày xưa Hoàng Thị ".Ngoài ra,  sĩ số học sinh của trường rất khiêm tốn nên chúng tôi cũng cảm thấy gần gũi, thân thiện. Mỗi năm , cứ ngày khai trường tôi dạo quanh một  vòng qua các trường. Phố núi Pleiku thay đổi rất nhiều.Đường phố thoáng đãng, nhà cửa to lớn, khang trang hơn.Nhiều con đường mới mở có hàng cây xanh với đủ sắc màu, rực rỡ giữa bầu trời xanh ngát. Mọi sự có thể khác hơn xưa nhưng trong tôi vẫn còn nhớ mãi con đường có hai hàng thông che bóng mát .Hình như tất cả các trường thời ấy so với bây giờ đều nhỏ bé  và chỉ còn là hoài niệm.

  Giờ đã là tháng 9, cuối mùa thu. Phố núi không còn những cơn mưa rả rích, tưởng chừng không muốn ngưng của tháng 7, 8. Những cơn mưa tháng chín ào ạt chợt đến rồi vội vã ra đi. Lòng tôi cảm tháy chùng lại, nhìn thời gian hờ hững trôi qua  rồi  ngậm ngùi , luyến tiếc những tình cảm đầu đời , ngây ngô và khờ khạo của thời áo trắng. Tháng chín về , bầu trời trong xanh , những chiếc lá vàng theo từng cơn gió rơi xào xạt trên khắp lối đi, lòng khẻ rùng mình khi thấy thầy cô, bạn bè  tóc bạc nhiều hơn , mỗi năm họp mặt càng ít dần  và cũng nhiếu người ra đi không bao giờ trở lại  

Nhớ sao ngày ấy cho vừa 

Cõi lòng trống vắng sớm trưa tan trường 

Từ khi muôn nẻo dặm trường

Mỗi người mỗi ngã mười phương đi về 

Đẹp sao năm tháng tuổi thơ 

Tung tăng đến lớp ước mơ ngọt ngào 

Nhành cây phượng vĩ trên cao

Sân trường đỏ thắm xôn xao mùa hè 

Ngân vang rả rích tiếng ve

Bạn ơi ! Có hiểu lòng se sắt buồn.

 

 18DmtT91

 

Minh Triêt