"Nếu trong nước hay có loạn là vì nhân-dân bị thiếu-thốn. Từ nay sắp tới, lương-bổng của ta là 500$ một tháng thì ta chỉ lãnh 200$ mà thôi, còn lại 300$ ta giao cho các thầy đem ra giúp-đỡ kẻ nghèo-khó." ** Duy-Tân ** (năm 8 tuổi)

 

Mùa Lễ Hội

 

MuaLeHoi

 

Mười hai tháng cuối buồn vò võ
Chuyện năm qua buông bỏ nay mai
Tựa như phiến lá vàng phai
Theo luồng gió lạnh lạc loài phương xa

*

Toàn thế giới bước qua năm mới
Hai ngàn mười chín nới vòng tay
Thế nhân say xỉn, xỉn say
Gạo tiền điên đảo, đắng cay cuộc đời

*

Sương muối phủ đất trời lấp lánh
Hạt kim cương sóng sánh nẻo đường
Như thầm chờ đợi vách tường
Giăng đèn muôn sắc phố phường nở hoa

*

Hoàng hôn tắt mượt mà tỏa sáng
Chuông giáo đường loáng thoáng ngân vang
Con chiên ngoan đạo xếp hàng
Đón mùa lễ hội râm ran tiếng cười

Từng cơn gió lạnh tru rít, ùa tràn khắp ngã đường. Hàng cây bên đường gật gù run rẩy như thầm báo hiệu, chủ nhà nên đóng cửa then cài kỹ lưỡng. Đúng là mọi diễn biến đều tỉ lệ nghịch với mùa hè nóng cháy. Bao nhiêu áo mỏng mát mẻ bây giờ ngăn nắp lần lượt chui rút vào hộc tủ.

Áo khoác dầy với cái nón được chủ nhân nâng niu mang kè kè theo bên mình. Gió run rét làm tê buốt hai vành tai đỏ ửng, nếu không che chắn cho nhanh thì chóp đỉnh đầu có thể sẽ bưng bưng cảm lạnh. Cũng vì sợ bịnh nên tôi lúc nào cũng lề mề đèo theo chiếc áo dầy có cái hood dính toòng teng sau lưng. Nếu đang đi ngoài đường, luồng gió bấc thổi tạt bất ngờ, thì nhanh như cái máy, bàn tay vội vàng kéo ngược cái nón chụp lẹ lên đầu hầu ngăn cản anh chàng cảm cúm cứ ngông nghêu hăm he xâm nhập vào các cơ thể bèo nhèo.

Không những lo giữ ấm cho mình mà mỗi khi ra sân sau ngắm nhìn cây cảnh, tôi còn chu đáo tìm cách che chắn mấy cây ăn trái. Mình thương cây thì cây sẽ thương mình. Nghĩa là mình đắp mền cho cây, cây mới sống sót qua mùa đông băng giá. Mùa nào cũng chỉ có ba tháng dung dăng, đó là luật xoay vòng của khí hậu bốn mùa. Đông đến rồi đông sẽ ra đi cho nàng Xuân yểu điệu bước vào vương cung.

Tiết trời tươi mát chào đón xuân sang thì cành nhánh xum xuê đâm chồi nẩy lộc. Vạn vật cựa mình hồi sinh sau ba tháng nhăn nhúm quyện mình ẩn kín trong sương muối và tuyết trắng lạnh căm căm. Chúng ta may mắn được uốn nắn thành con người có đầu óc bén nhạy biết xoay trở, săn sóc cho mình ấm áp để khỏi bịnh hoạn thì, cây cỏ cũng như con người mà thôi. Nắng xuân nồng ấm là chất nhựa hồi sinh tràn đầy năng lượng thúc giục lá non mạnh dạn bung xoè. Lá có xanh tươi hút nước mang về nuôi cành thì nụ búp no tròn trổ dáng đẹp xinh. Có nụ búp thì mới đậu trái cho ta an hưởng thú nhàn du.

Chiều chiều ra hứng gió trời
Lâng lâng ngắm lá lả lơi trên cành
Mùa xuân vạt nắng vàng hanh
Leo trèo thả sợi quấn quanh tỏ tình

Tôi thiết nghĩ, trên thế gian đầy hỉ nộ ái lạc, mỗi ngày có không biết bao nhiêu là chuyện tranh chấp, giết chốc lẫn nhau quá là run sợ. Khi nhìn cảnh buồn thê thảm đó, nếu ai có chút lương tri thì cũng đau lòng lắm. Không ai muốn chuyện không vui xảy đến với mình, chắc chắn mình cũng không gây tai họa nào đến cho người khác. Thân tâm an lạc sẽ cho ta giấc ngủ ngon. Nhất là mỗi sớm mai thức dậy, mắt còn trông thấy ánh bình minh cùng nghe tiếng chim líu lo trên mái nhà. Theo tôi, tiếng chim hồn nhiên ca hát cho lòng người thanh thản và đánh tan những ưu phiền. Ôi thôi, còn gì sung sướng và quí hơn nữa. Cám ơn đời cho ta một ngày nữa để yêu thương!

Tháng mười hai rộn ràng ngoài đầu ngõ, lôi cuốn chân người khoan khoái sắm sửa, chuẩn bị đi chợ mua thức ăn cho ngày họp mặt. Gia đình nào giàu có thì tổ chức linh đình rình rang bữa tiệc thịnh soạn, rượu vang khai mở nghe bốc bốc. Gia đình trung bình thì chung vui với nhau nhờ đậm tình yêu thương cho dù trong căn nhà nho nhỏ nhưng chan hòa niềm vui to lớn.

Hạnh phúc đến từ trái tim nồng ấm, nhìn ánh đèn chớp tắt đỏ, xanh, vàng lấp lánh cũng đủ vui rồi. Văng vẳng nhịp điệu du dương của bài thánh ca như ru người bay bổng theo tiếng chuông giáo đường đing đong…đing đong… vọng lại từ nhà thờ cuối phố chào mừng Chúa sanh ra đời.

Đing đong… đong đing
Chúc mừng Giáng Sinh
Cầu xin ơn phước
Vang lời thánh kinh

Bạch Liên