"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta"

** Triệu Thị Trinh **

Thinh Lặng

Tuyết rơi phủ kín đất trời
Phố phường lờ mờ đường nét
Bầy chim xếp cánh an ngơi
Ôm nhau cho bớt run rét.

*

Đông về con người lo sợ
Giá lạnh lấn áp tủy xương
Huống chi loài chim bé nhỏ
Ngại ngùng bay bổng dặm trường.

Sáng sớm thức dậy, ta cảm thấy ớn lạnh so với những ngày thoải mái, không cần co ro. Nhiệt độ trong nhà tùy thuộc vào thời tiết bên ngoài song cửa. Con số này đều nằm gọn trong lòng bàn tay mềm mại và dịu êm, hay sắt thép nhạy bén của các nàng kiều nữ của bốn mùa. Xuân Hạ Thu Đông có toàn quyền quyết định, khi tung tuyệt chiêu có một không hai của mình. Những ngày đông buốt giá, máy sưởi trong nhà thường phì phà làn hơi nhè nhẹ, y hệt như các cụ ung dung ngồi trên bộ ván ngựa, rọt rẹt hút thuốc lào kêu ro ro. Khí nóng đốt cháy bớt gió lạnh ùa tràn vào từ bên ngoài.

Khung kiếng cửa sổ là nơi thu nạp gió lạnh từ bên ngoài dễ dàng. Máy sưởi tiện lợi, có thể dung hòa không khí cho phù hợp với thân nhiệt. Cũng như sẽ làm vơi bớt cử chỉ rụt rè như xoa hai bàn tay, dáng đi co cúm chậm chạp hơn. Nàng Đông thường ăn hiếp ai đó đang ầu ơ bước qua lằn ranh của tuổi hoàng hôn hoa râm. Làn da nhăn nhúm mỏng dần. Lớp mỡ bao che toàn cơ thể như chạy trốn ở đâu…mất dạng. Chân tay tự nhiên mọc nhánh xương xẩu già nua, do sức khỏe không còn như thời thanh xuân đầy năng động. Vài điều không mong đợi này là yếu tố hiển nhiên, khiến họ cảm thấy lạnh nhiều hơn người trẻ.

Sáng sớm thức đậy, tôi tò mò hé mắt nhìn xuống con đường nhựa trước sân nhà qua khung kiếng cửa sổ. Cảnh vật rất thực này giúp tôi đoán biết tiết trời ra sao. Những chiếc xe đậu dọc theo lề đường là cái máy đo đúng nhất, không ai bỏ tiền ra mua, cũng như không thuộc về quyền sở hữu của người nào. Triệu mảng sương muối bạc trắng rơi rụng từ giữa đêm chờ sáng, len lén hạ cánh an toàn và phủ kín cái mui. Trên khung kiếng phía trước và phía sau xe là lớp vảy cá long lanh hạt kim tuyến. Đây là dấu hiệu rõ ràng, khí hậu thay đổi bất ngờ vào giữa đêm khuya chờ sáng. Con số trượt chân, đã tuột xuống cái dốc thẳng tắp và vượt qua độ đông đá.

Mù sương bay là đà, loằn ngoằn trên sườn đồi bao quanh khu phố. Lưng trời bảng lảng từng lớp mờ mờ ảo ảo, vẽ vời khung cảnh bồng lai, tuyệt đẹp ! Tôi có thể diễn tả, đây là bức tranh thinh lặng, chỉ có tiên nữ lượn lờ bay bay mà thôi. Hơn nữa, tiếng chim cũng im bặt. Mỗi hơi thở của cỏ cây, của vạn vật, cũng như của các chuyển động trong từng ngõ ngách gần như trầm lắng, tạm ngừng cuộc rong chơi.

Tôi chỉ có thể nghe tiếng thều thào, và nhịp đập đều đặn của trái tim hồng đỏ của chính mình. Tiếng thổn thức rung động từ bốn ngăn tim ấm áp cứ ríu rít, hòa vang theo cung bậc êm đềm của bài tình ca Lá Xa Cành. Âm điệu nhẹ nhàng lưu luyến mà anh Cành hẩm hiu thương tiếc, nhớ nhung nàng Lá đã đành đoạn bỏ ta mà đi. Tâm trạng tương tư day dứt khiến anh Cành năm canh thao thức cho đến nỗi, anh Cành, anh Nhánh đều xanh xao hao gầy, trơ xương cùng tuế nguyệt.

Cây không lá trơ mình trằn trọc
Không ai ca xào xạc bên tai
Người cùng phận đìu hiu cô quạnh
Không ai cười, kể chuyện tương lai.

***

Khi nhịp tim của mình còn yêu đời reo hò bên trong lồng ngực, nghĩa là ta nên tự cho mình tốt nghiệp nghề bác sĩ tại tâm và tại gia, chăm sóc và trị bịnh cho chính bản thân mình. Trái tim nhân ái siêng năng cất cao giọng ru ầu ơ ngọt lịm, nuôi sống một nhân mạng. Một bộ óc còn tươi tỉnh nhận thức dáng vẻ bình yên của khung trời thinh lặng. Sắc nét hài hòa được cây cọ tạo hoá chầm chậm tô phết từng đường cong mềm mại, cho thế nhân bức tranh thiên nhiên thêm tuyệt mỹ. Lòng ta cảm thấy nhẹ nhàng thanh thản. Đây là niềm vui cho sức khoẻ.

  • Đôi mắt tinh anh còn nhạy bén nhảy múa, giúp ta nhanh nhẹn phân biệt sắc màu nhẹ nhàng - Cho ta cảm giác dễ chịu trong buổi sáng mờ sương êm dịu. Và đồng thời cho ta biết, cửa sổ linh hồn còn ngoan ngoãn hoạt động theo đúng mạch sống, mà ta luôn cầu xin và mong đợi.
  • Sóng mắt dịu dàng liếc nhìn bâng quơ để có dịp cất cánh bay xa theo mây ngàn, an vui tận hưởng một ngày mới bình yên.

Khoảnh khắc thinh lặng là chất xúc tác thôi thúc tâm hồn đi hoang. Nếu ai có nỗi lòng buồn bã không vui, sẽ tự nhiên đi lang thang, tìm quên lãng. Màn sương lơ đễnh và mây mù hời hợt vẫn xúm xít lờn vờn, yểu điệu chập chùng trên chín tầng không trung. Tầm nhìn trải dài xa xăm. Tôi chợt thấy cụm mây bông gòn vừa len lách, đào thoát ra khỏi góc khuất ảm đạm màu xám tro trên thiên đỉnh.

  • Cụm mây hồng chợt vút bay như một trái tim son trẻ của ai đó, vừa vẫy vùng trốn chạy bóng đêm huyễn hoặc. Ý chí vững tin với hy vọng hòa nhập theo từng giây phút yêu đời của vũ trụ bao la.
  • Mây và người có cùng mơ ước. Đó là, không ai muốn mình sống trong cảnh tù túng, cũng như không ai muốn bị áp lực nào đeo bám. Lâu ngày, đầu óc căng thẳng sẽ ảnh hưởng đến hai lá phổi… vì ọp ẹp ngộp thở.
  • Mặt hồ trong vắt như gương bị lớp đá bào tê cứng làm đông đặc, tạo thành màn voan che chắn với không khí. Vùng nước mơ màng thuở trước cũng không còn hồn nhiên lơi lả cùng sợi nắng vàng óng ả. Tôi vẩn vơ suy nghĩ:

    - Chuyện gì sẽ xảy ra, nếu mặt trời là kho tàng vô giá tích luỹ ánh sáng, tạo nguồn năng lượng nuôi sống thế nhân – Nếu chẳng may, bỗng dưng một ngày tắt lịm, không còn là vị cứu tinh của muôn loài ? Vào thời khắc buồn tênh này, trái đất cũng vỡ toang thành miểng vụn. Loài người biến thành hạt bụi li ti lơ lửng ngoài không gian, thất tha thất thểu luôn hoài mong đi tìm bến đỗ trong vô vọng… và vô định.

Vạt nắng nồng nàn từ thiên đỉnh nghe lời than thở thảm sầu từ dương trần, vội vàng bắc cầu xuống thăm hỏi dân tình. Ngay lúc này, ông Mặt Trời mới thực sự thấu hiểu cảnh khổ nhục mà người dân, và vạn vật đang oan khiên vướng mắc và chịu đựng.

Thinh lặng đi tìm quên lãng Làm sao ta biết nơi nào? Tinh thần nhẹ bồng thanh thản? Tránh xa bệnh tật, khổ đau?

Bạch Liên