Ru Đêm

Ưu tư gập ghềnh theo bước nhỏ
Nỗi thăng trầm thầm gõ trần gian
Dòng đời sao lắm phũ phàng
Buồn nhiều, vui ít, buộc ràng vào nhau

*

Làm con Ốc rút đầu, co cổ
Không thấy người đau khổ ra sao
Áo vôi che chắn mưa rào
Ngăn luôn tia nóng chiếu vào vỏ khô

*

Làm cậu Cóc lô nhô đáy giếng
Ngước nhìn trời, miệng chén tròn vo
Không màng thế sự... buồn xo!
Não lòng thì kéo đờn cò… ru đêm

Vỏ Ốc

Bầy ốc an nhiên ngâm mình trong làn nước thơm tho rong rêu, đầy cỏ hoang dại. Nơi đây thường là góc trời bình yên nên Ốc ít khi nào lao xao trong sân đời bấn loạn. Nếu luồng gió vi vu thổi qua làm giao động mặt nước êm đềm, thì bầy ốc tự động co đầu rút cổ những lúc gặp nguy hiểm. Toàn thân mềm mại tự động chui vô cái vỏ cứng cáp khi cảm thấy an toàn.

Động tác bén nhạy thích nghi với hoàn cảnh, chỉ có mục đích thiết thực là che chở cho mạng sống của chính mình. Đây là chiếc áo vôi kệch cỡm với nhiều hình thù tròn láng, xoắn vòng, khác nhau, không khác gì là mái nhà rắn chắc, là nơi trú ẩn, nghỉ ngơi mong tìm giây phút an thân. Nhất là sau những giờ phút nhọc nhằn, bôn ba đi kiếm thức ăn.

Ốc không muốn mình bị trôi giạt về cuối dòng sông đời vẩn đục. Khi nước lắng đọng trong ao hồ, ít khi trong lành. Nước không xoay dòng lưu chảy thường bị nhiễm độc. Đàn ốc sẽ bị xanh xao, chết dần mòn. Tan xác!

Phải chăng con người cũng cần vỏ ốc
để sinh tồn trong biển đời đắng cay
thiện tâm bộc phát trên đầu ngón tay
Nhưng, đầy lọc lừa và điều gian ác?

Muốn an thân, ta tìm nơi vắng vẻ
Nước trong xanh, cây cỏ sống ngoan hiền
Trăng ru đêm, là nơi chốn bình yên
Nhiều ốc bạn quây quần, không đơn lẻ

Cậu Ông Trời

Cậu Cóc trú ẩn trong hang nhỏ thấp hơn mặt đất, là góc kín do các tảng đá nương tựa, chồng chéo lên nhau, là hốc đá tăm tối trong thinh lặng. Ngày nắng nóng thì nhảy ra tìm mồi. Chuồn chuồn, ruồi nhặng, kiến đen, châu chấu…Cóc tìm về ao hồ để sanh nòng nọc truyền giống. Cỏ hoang um tùm là nơi Cậu Cóc nhà ta thường lui tới. Đôi khi lá cỏ ấm ướt sanh ra trơn trợt, Cậu Cóc sa chân, bị té lọt xuống giếng sâu.

Thế là Cậu Ông Trời mắc kẹt dưới đáy lõm, mà lòng buồn vời vợi vì khó có cơ hội trở lại mặt đất rộng rãi - Khung trời thênh thang, nơi mình có thể tìm mồi, tung tăng nhảy phóng. Từ ngày chơi vơi, đơn độc một mình dưới đáy giếng, Cậu Cóc không còn nhìn thấy sân đời lao xao. Bể khổ giăng mắc hỷ nộ ái lạc. Một ngày mây hồng bềnh bồng rủ rê vạt nắng ong mật, lượn lờ bay qua miệng giếng. Vài sợi tơ vàng quyến rũ soi rọi xuống hố khô.

Cậu Cóc vui mừng nhìn lên bầu trời xanh lơ, hoài nhớ nhung quãng đời rong ruổi. Trong lòng tiếc nuối ngày sum họp, mình được đoàn tụ, trở về với đời sống xưa cũ, gặp lại bạn bè ở ao hồ nào đó... Buồn ơi ! Nay chỉ còn mình ta hẩm hiu ngồi ru đêm.

Ôi, lỗi tại ta quá ơ hờ sa chân, say mê miếng mồi thơm ngon, mới ra nông nỗi hôm nay!!!

Một phút sa chân
Lỡ lầm, hại thân
Đời trợt muôn dặm
Hối hận ngàn lần

Bạch Liên