Bỗng Dưng

Khi bụi phấn không còn vương tóc
Tiếng ve sầu òa khóc chơi vơi
Bao tà áo trắng xa vời
Vẫy tay tháng sáu, ta rời trường xưa

*

Đời trăn trở, nắng mưa ùa tới
Người miệt mài vun xới từng năm
Mong vai đừng gánh thăng trầm
Tóc đơm hoa bạc bâng khuâng đêm về

*

Không ai muốn não nề đeo bám
Bụi trần gian loang xám dặm trường
Không ai đoán biết trên đường
Hố sâu trơn trợt, tai ương giữa đàng

*

Thời xanh tóc bước sang xứ lạ
Sống tha hương chân chạm bôn ba
Đông sang hơi thở phì phà
Miệng vừa hé mở, khói là đà bay

Đường phố Sài Gòn vào giờ tan sở xe cộ ngược xuôi. Những con đường quanh quẩn trường học, lúc nào cũng nở hoa trắng thướt tha của các nữ sinh, cũng như quần xanh áo trắng của các nam sinh. Bức tranh hài hòa cho ta thấy nhịp sống đời của Sài Gòn êm đềm biết là bao.

Các cô cậu hồn nhiên cắp sách đến trường chỉ đơn thuần nhìn con đường học hành trước mặt, mà đi thẳng tới. Ít người nghĩ đến khúc quanh bất chợt. Một ngày mây buồn che kín bầu trời, bỗng dưng mọi ước mơ dừng lại trong ngỡ ngàng. Từ ngày lịch sử sang trang, nhiều cô cậu đành buông bút mực.

Gió đổi chiều cuộn mang theo bao trái tim hụt hẫng, tự nhiên rơi tõm vào vũng lao đao. Bao lừa gạt mọc nhánh chằng chịt, phát xuất từ lòng người. Họ bỏ quên hai chữ lương tâm sau lưng, đùa giỡn lòng tin, đưa người thật thà vào chỗ chết, trắng tay. Bây giờ nghĩ lại, không trách gì ai! Có thể thời gian ấy, họ quá chật vật. Thông cảm - Tha thứ!

Sách vở xếp cất, rất nhiều gia đình cạn cùng đường sinh nhai, lâm vào hoàn cảnh điêu linh. Mái trường nhỏ dấu chấm hết. Nỗi buồn cho thân phận long đong lên ngôi, khiến bao người phải vẫy tay từ giã nét chữ xanh mơ thơ ngây thuở nào. Ít ai còn tâm trí, đầu óc nào có thể tập trung vào thi cử. Phương cách duy nhất là tìm lối thoát ra khỏi bóng đêm, ngay cả chiếc que diêm tội nghiệp cũng không thể thoi thóp trước khi tàn lụi.

Chồng sách dày cộm, tập vở còn thơm hương mực tím, nay trở thành những trang giấy thừa thãi. Vì chủ nhân không còn đến trường nữa. Một ngày bao tử cồn cào, bỗng dưng ánh mắt lướt ngang qua đống sách - chợt lóe sáng ‎điều cần làm, kiếm chút tiền mua gạo.

Bàn tay nhanh nhẹn gom nhặt, cân kí lô bán cho cô chú bác oằn gánh đi dạo trong xóm. Đây là nghề mới. Nhiều người lẹ làng thích ứng trong buổi giao thời. Hai bờ vai lững thững đeo gióng gánh. Chân mang đôi dép nhựa lẹp xẹp, len lỏi trong các ngõ hẻm từ tờ mờ sáng sớm. Tiếng rao thánh thót vang dậy, giọt mồ hôi níu theo từng sợi nắng trưa hè để sinh nhai.

Ve chai, sách báo cũ, đồng thau, nhôm bể… bán hôn?

Cô chú bác đi lòng vòng thu gom, mua từng miếng kim loại vặt vãnh nhỏ đến lớn, mua luôn ve chai. Tội nghiệp đống sách, chồng tập với biết bao trang chưa khô dòng mực học trò, bị cho lên cái cân xách tay. Quá đau lòng cho một khúc rẽ bàng hoàng! Năm tháng đổi đời, ai cũng gác nỗi buồn, dẹp bỏ suy tư.

Cơm áo gạo tiền bắt buộc mình phải đối mặt với hoàn cảnh đi vào hẻm cụt. Liệu cơm gắp mắm hầu giữ hơi thở sinh tồn, gắng gượng chạy theo chuỗi sóng đời mặn mòi trong bể khổ trầm luân. Người mua ve chai và kẻ bán sách vở, cả hai bên đều mong mỏi cắc củm chút tiền đong từng lon gạo, lay lất sống qua ngày.

***

Con đường trước mặt là khoảng trống vắng chơi vơi. Ước mơ của tuổi trẻ bẽ bàng, không ươm hồng nên thơ nữa. Thay vào đó là năm tháng lêu bêu, đêm ngày trông ngóng ra trùng khơi. Lòng luôn thấp thỏm tìm bóng dáng chiếc lá gỗ cứu tinh. Những trái tim hiền lành luôn khắc khoải chụp bắt cơ may đến bất chợt. Chiếc lá gỗ mộc mạc đưa ta về bến mơ ở cuối chân trời xứ lạ. Nơi lấp lánh ánh bình minh.

***

Sau bao ngày lênh đênh sinh tử, giây phút mầu nhiệm thoáng hiện ra hòn đảo thần tiên. Vòm trời lao xao chen lẫn tiếng cười rì rào của từng lượn sóng từ bi. Gió bao dung đong đưa ngọn dừa, vỗ về những con người sống sót trong khung trời tràn ngập không khí bình yên. Bãi cát vàng mịn màng trên hòn đảo êm đềm, bỗng dưng in hằn nhiều dấu chân bay bổng, đi trên mây. Nét ngoằn ngoèo vẽ vời hai chữ Tự Do.

Trong lồng ngực của những con người xiêu vẹo ấy, là trái tim yêu đời đang nhảy múa nhịp điệu mừng vui. Bao lời chân tình bày tỏ lòng tri ân trời cao. Ánh bình minh rực rỡ tỏa sáng con đường thăng hoa. Mọi người hả hê thỏa lòng toại nguyện. Còn gì sung sướng hơn khi ôm gọn hai chữ Tự Do trong vòng tay còn ướt đẫm giọt lệ viễn du.

Sớm mai thức dậy, gió biển ca hát chào vui một ngày mới hạnh phúc. Những thân thể bệ rạc hôm qua đã thả trôi bóng đêm xuống cây cầu Jetty huyền thoại. Hai buồng phổi nhịp nhàng căng phồng chất nhựa hồi sinh, sau lần tơi tả cưỡi sóng đại dương.

Nỗi run sợ trong tinh thần làm xanh xao con người, bào mòn từng hơi thở. Ai cũng tiều tuỵ sa sút do đói khát, lặn lụp chết dở sống dở. Giờ phút nào cũng vật lộn với từng cơn sóng dữ thét gào, mặc dù người nào cũng bèo nhèo như cọng bún thiu.

Không ai cần ăn kiêng giảm cân để được vóc dáng mảnh mai. Mọi người lênh đênh trên chiếc lá gỗ tật nguyền, tự nhiên hốc hác xuống kí lô dễ dàng. Toàn thân bỗng dưng ốm còi lều khều như người mẫu hết thời, lôi thôi lếch thếch hết xí quách.

Bạch Liên
05 - 2022