"Con nhà tướng không được khiếp nhược trước quân thù." ** Bùi Thị Xuân **

Chuyện Mưa Nắng

Tháng ba mở cửa vào
Khung trời không ngọt ngào
Không buông lơi sợi nắng
Mà lại thả mưa rào

*

Hy vọng mưa tạnh mau
Nước bay về trời cao
Các nẻo đường khô ráo
Góc phố hết xanh xao

*

Nếu đất trời hạn hán
Cây cỏ sẽ chết khô
Con người càng xơ xác
Nhịp tim hết bi bô

*

Nắng mưa chuyện thường tình
Cho cuộc sống bình sinh
Thế gian cần mưa xuống
Cũng cần nắng lung linh

Tháng ba mở cửa không gian. Nhưng sao bầu trời lại buồn thỉu buồn thiu? Sáng nào khi thức dậy, tôi đều kéo màn sáo cho ánh nắng ban mai ùa tràn vào căn phòng. Tầm mắt đi hoang, thả hồn mơ mộng.

Sự chuyển động của cây cỏ, nhân sinh vật tạo dáng trong không gian bao la. Mây bay, trời trong, giữa thanh thiên bạch nhật. Muôn sắc màu chan hòa thành bức tranh linh động hoàn hảo của bàn tay thiên nhiên. Đôi mắt hiếu kỳ tha hồ nhìn ngắm bầu trời không biên giới, nhàn du bên ngoài khung kiếng.

Tôi ngạc nhiên vì trời đất ướt sũng, soi rọi tấm gương bóng loáng, soãi dài trên mặt đất. Đó là các vũng nước ngây thơ còn đọng lại bên đường. Nhìn vào độ ẩm ướt, tôi có thể đoán được phần nào mưa bao lâu, hạt mưa nặng trĩu ra sao. Mặc dù tôi không là nhà thiên văn chuyên nghiệp. Mà chỉ dự đoán theo những gì mình nhận biết thời gian qua.

Bây giờ, mưa vẫn còn đang rơi rơi, buông thả sợi song song, Những vũng nước lớn, nhỏ co ro trải mình. Vẫn còn đang hứng đựng thêm nhiều giọt mưa rỉ rả, thong thả buông lơi từ đám mây hậm hực vì trĩu nặng hơi nước. Hình như màu xám tro đậm đặc là lời hứa hẹn chắc chắn:

  • Cơn mưa yểu điệu sẽ kéo dài lê thê suốt ngày.

Hạt mưa bị cơn gió mạnh đẩy đưa hất nhào, tạt văng trên khung kiếng, vách tường. Nhìn hạt mưa leo trèo, cố vươn mình, đuối sức. Cuối cùng bỏ cuộc chơi, để rồi chảy dài xuống thành nhiền đường trơn trợt. Hạt tròn long lanh nhè nhẹ lăn dài, như muốn bám víu, mong được nằm êm trên vách cao khô ráo. Thương quá!

***

Trong mắt tôi, hình ảnh giọt nước mong manh này đang buồn bã, cầu xin ai đó, mở cửa - xin cho vào trú tạm vì trời bên ngoài gió rất lạnh. Giọt mưa xám bơ vơ phất phơ, lạc loài bay bay trong không gian quạnh vắng, ướt đẫm. Ngàn sợi nước vỡ òa, đứt khúc, ngập ngừng run lẩy bẩy trong khoảng trời xanh xao.

Tiềm thức tôi chợt quay lại khúc phim xa xưa. Năm tháng biển Đông dậy sóng. Biết bao người lênh đênh trên đỉnh sóng bạc đầu. Thân phận con người bé nhỏ, trầy trật nổi trôi. Giống y hệt như bọt biển vỡ òa, không có điểm tựa để bám víu. Chung quanh chỉ là nước muôn trùng.

Mạng người rẻ bèo, vật vờ lặn hụp đến hụt hẫng chơi vơi. Khi lượn sóng lạnh lùng cứ hung hăng xua đuổi, không khác gì hạt nước tội nghiệp kia.

Bạch Liên
03/2023 (MAR 2023)