"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta"

** Triệu Thị Trinh **

        

 My  Fatherland

                     *

   (  Affectionately  offered  to my compatriots  actually  settling overseas  )

                         *

I remember my lovely natal  country

With very foggy autumnal  mornings,

Covering the roofs of small houses.

That poetic scene disappeared soon  after

                                    winter’s coming.

                        *              

I love my too distant homeland,

Having long rivers and vast plains

Where there were a lot of cattle

Coming back to quiet villages at nightfall.

                        *

I love ancient, pointed church towers,

Silently standing in opaque, weak moonlight.

It seems they are now much farther

From me, both of heart and sight.

                        *

I love ranges of  serrated mountains,

At their feet, columns of white-blurring smoke

Slowly rose from thatched huts in fine rains,

Surrounding clumps of trees and upstanding

 rocks.

                        *

I remember my beloved elementary school,

Where I was spending almost my childhood,

Learning how to write with my awkward hand

The two sacred words “ My Fatherland “.

                        *

I love earnestly my remote Fatherland.

From the other side of the Pacific Ocean,

I’d like to have my heart  sent

To my childhood memories, relatives and friends…

 

Phan  Duc  Minh

 

Phỏng dịch :    

 Đất Nước Tôi  

                                       *

   ̣- Thương mến tặng đồng bào cuả  tôi hiện đang định cư nơi hải ngoại -

                      *

   Thương về quê cũ cuả tôi

   Mờ sương những sớm giữa trời muà thu,

   Phủ trên mái lá mịt mù,

   Cảnh thơ mộng ấy giã từ, Đông sang.

                       *

  

   Tôi yêu đất nước xa ngàn,

   Có nhiều sông lớn, mênh mang  ruộng đồng.

   Những đàn mục súc thong dong

   Trở về xóm vắng, dáng hồng chiều rơi..

                        *

   Tôi thương thương quá đi thôi

   Tháp chuông nhà Chúa nhìn trời lặng yên.

   Sao tôi như thấy triền miên

   Nỗi niềm xa vắng trong tim, trong lòng.

                        *

   Tôi yêu dẫy núi cong cong,

   Dưới chân  khói biếc mênh mông một vùng.

   Mái tranh mưa ướt rưng rưng,

   Lùm cây, tảng đá khơi chung nỗi buồn

                        *

   Nhớ sao trường học yêu thương,

   Một thời thơ ấu vương vương lá vàng

   Bàn tay tập viết dòng ngang:

   “ Quê Hương, Tổ Quốc “ như mang trong hồn.  

                       *

   Ngồi đây mà thấy như còn

   Bóng hình đất nước, núi non, ruộng đồng.

   Bên kia Biển Thái mênh mông,

   Quê Hương tôi đó, còn không bạn bè …

                       *

  San Diego,   California

  Phạm Ngọc Nhiễm