Les Fleurs Du Mal (Hoa Của Sự Ác)

Của Baudelaire

 22dhvhlfd1

Au Lecteur

La sottise, l'erreur, le péché, la lésine,

Occupent nos esprits et travaillent nos corps,

Et nous alimentons nos aimables remords,

Comme les mendiants nourrissent leur vermine.

Nos péchés sont têtus, nos repentirs sont lâches;

Nous nous faisons payer grassement nos aveux,

Et nous rentrons gaiement dans le chemin bourbeux,

Croyant par de vils pleurs laver toutes nos taches.

Sur l'oreiller du mal c'est Satan Trismégiste

Qui berce longuement notre esprit enchanté,

Et le riche métal de notre volonté

Est tout vaporisé par ce savant chimiste.

C'est le Diable qui tient les fils qui nous remuent!

Aux objets répugnants nous trouvons des appas;

Chaque jour vers l'Enfer nous descendons d'un pas,

Sans horreur, à travers des ténèbres qui puent.

Ainsi qu'un débauché pauvre qui baise et mange

Le sein martyrisé d'une antique catin,

Nous volons au passage un plaisir clandestin

Que nous pressons bien fort comme une vieille orange.

Serré, fourmillant, comme un million d'helminthes,

Dans nos cerveaux ribote un peuple de Démons,

Et, quand nous respirons, la Mort dans nos poumons

Descend, fleuve invisible, avec de sourdes plaintes.

Si le viol, le poison, le poignard, l'incendie,

N'ont pas encor brodé de leurs plaisants dessins

Le canevas banal de nos piteux destins,

C'est que notre âme, hélas! n'est pas assez hardie.

Mais parmi les chacals, les panthères, les lices,

Les singes, les scorpions, les vautours, les serpents,

Les monstres glapissants, hurlants, grognants, rampants,

Dans la ménagerie infâme de nos vices,

II en est un plus laid, plus méchant, plus immonde!

Quoiqu'il ne pousse ni grands gestes ni grands cris,

Il ferait volontiers de la terre un débris

Et dans un bâillement avalerait le monde;

C'est l'Ennui! L'oeil chargé d'un pleur involontaire,

II rêve d'échafauds en fumant son houka.

Tu le connais, lecteur, ce monstre délicat,

— Hypocrite lecteur, — mon semblable, — mon frère!

Charles Baudelaire

(https://fleursdumal.org/poem/099)

 

Gởi độc giả

Tính ngu ngốc, sự sai lầm, tội lỗi, tính keo kiệt,

Chiếm lĩnh trí óc và đày đọa cơ thể chúng ta,

Và chúng ta dung dưỡng những nỗi ăn năn dễ thương của mình,

Giống như những người ăn xin nuôi dưỡng  chí rận trên thân thể họ.

Tội lỗi của chúng ta cứng đầu, nỗi ăn năn của chúng ta  hèn nhát;

Chúng ta đòi giá thật cao cho những lời thú tội của mình,

Và chúng ta vui vẻ trở lại con đường lầy lội,

Tưởng  giọt nước mắt thấp hèn rửa sạch được mọi vết nhơ.

Dựa trên gối của sự ác  là Sa tăng Ba lần Vĩ đại

Kẻ từ lâu  ru ngủ  tinh thần mê hoặc của chúng ta,

Và kim loại cao quý của ý chí của chúng ta

Nhà luyện kim  thông thái này biến tất cả  thành mây khói.

Chính Quỷ Dữ nắm giữ các dây làm chúng ta chuyển động!

Những món đáng ghê tởm lại có chiều  quyến rũ chúng ta;

Hướng về Địa ngục, mỗi ngày chúng ta  xuống  thêm một bước,

Chẳng kinh hoàng, trong những bóng tối thối tha.

Như một kẻ đồi truỵ nghèo nàn, hôn và ăn

Cái vú đầy thương tích  của ả  điếm già bệ rạc,

Chúng ta luôn tay đánh cắp một thú  vui vụng trộm

Mà chúng ta vắt  mạnh như một quả cam đã héo khô.

Chen chặt cùng nhau, lúc nhúc, như một triệu con giun sán,

Trong bộ não chúng ta, một dân  Quỷ trụy lạc hoành hành ,

Và, khi ta thở, Thần Chết tràn xuống trong phổi  chúng ta

Dòng sông vô hình, với những lời  âm ỉ rên than.

Nếu chuyện hãm hiếp, đầu độc, mũi dao găm, gây hỏa hoạn,

Chưa thêu những hình dạng quyến rũ của chúng

Trên khung vải  tầm thường vẽ số phận đáng thương của chúng ta,

Đó chỉ là vì tâm hồn của chúng ta, than ôi! không đủ gan lì  bạo dạn.

Nhưng giữa loài lang sói, loài beo, loài chó cái ,

Loài khỉ, bọ cạp, kền kền, rắn rít,

Những quái vật rú, hú, gầm gừ, bò la lết,

Trong chuồng thú  bỉ ổi chứa  những  thói hư tật xấu của chúng ta,

Có một thứ xấu xí hơn, ác độc hơn, bẩn thỉu hơn!

Mặc dù nó không làm những cử chỉ lớn lao hay hét la ầm ỉ,

Nó  sẵn sàng biến trái đất thành đống điêu tàn đổ nát

Và trong một cái ngáp thôi  sẽ nuốt trọn thế giới loài người;

Nó là nỗi Chán Chường ! Đôi mắt ngấn đầy giọt lệ vô tình,

Miệng hút thuốc cày, nó mơ về đoạn đầu đài, hành hình treo cổ.

Bạn biết nó mà, hỡi bạn đọc, con quái vật mỏng manh này,

--Bạn đọc giả hình! --Người đồng điệu , --người anh em của tôi!

Charles Baudelaire

Hồ Văn Hiền dịch

          Ngày 11 tháng 9 năm 2022

Về Les fleurs du mal:

Nhân ngày 11 tháng 9, kỷ niệm 21 năm biến cố 9/11 làm chấn động thế giới, cũng như trong cảnh hỗn loạn chính trị, kinh tế và chiến tranh đang xảy ra trên thế giới hiện nay, thiết tưởng cũng là lúc chúng ta nên tìm đọc lại “Les fleurs du mal” của Baudelaire.

Charles Baudelaire, (1821 - 1867), nhà thơ, dịch giả và nhà phê bình văn học và nghệ thuật người Pháp phần lớn được biết đến qua tập thơ  “Les Fleurs du mal” (1857; Những bông hoa của sự ác), có lẽ là tập thơ quan trọng và có ảnh hưởng nhất được xuất bản ở châu Âu vào thế kỷ 19. Bài thơ mở đầu trên đây cho thấy  mối quan tâm của Baudelaire  về thân phận khó khăn chung của con người.

Trong bản dịch này, “chán chường” được dùng để dịch từ “ennui” có nghĩa cảm giác vô cảm, ơ thờ, buốn chán (apathy, lethargy, boredom) mà Baudelaire còn mượn  từ Anh ngữ là “spleen” để diễn tả cũng ý niệm tương tự.

Có thể nào qua hai ba năm bị cách ly, lockdown vì Covid-19, ảnh hưởng của sự chán chường đã đưa chúng ta vào những tệ nạn xã hội đang gia tăng và đưa các lãnh đạo già nua vào tình hình rối rắm  hiện nay chăng?

Hồ Văn Hiền

Ngày 11 tháng 9 năm 2022