"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **


 Không Nắm Bắt Được 
(dịch từ bài thơ Elusiveness cùa cùng tác-giả)

 

Từ này

Thách đố định nghĩa.

Trầm mình

trong muôn vàn chiều kích

của vui thích và buồn tênh

của hạnh phúc và đau khổ

Là nghĩa gì đây?

Nào ai biết được!

 

Nó lấp đầy hồn anh bằng cái đẹp.

Điều này thì anh biết:

Tia nắng diệu vợi của ánh tà dương,

Những ngọn cỏ trên cánh đồng,

Tiếng chim hót trong lòng cây,

Biển mênh mông và huyền bí,

Dâng tràn hồn anh, những cảm xúc mê li.

Anh muốn sống và muốn san sẻ

Bởi vì tất cả đều rất thực và hiếm hoi.

 

Khi hồn anh trĩu nặng thống khổ

Thì điều này anh cũng biết:

Trời đất ảm đạm

và mưa làm anh sầu muộn.

Anh không thấy ánh sáng

Và không thấy lửa cháy bừng;

Chỉ là hoang vắng.

Nhưng anh vẫn muốn sống và muốn san sẻ

Vì anh biết là anh thực sự lo lắng cho em.

 

Nguyễn Văn Thái  

Tặng hai em Nguyên Lương – Vân Các nhân dịp kỉ niệm « Mười Năm Yêu Em »

Mồng 1 tháng 6 năm 2013

Elusiveness
The word

defies definition.

It is immersion

into the multiple dimensions

of joy and sorrow,

of happiness and woe.

What does it mean?

Nobody knows!  

It fills my heart with beauty.

That, I know:

The gorgeous glow of the sun setting,

the leaves of grass in the prairie,

the chirping of birds in trees,

the immense and mysterious seas

overflowing my heart with blissful emotions.

I want to live and I want to share

because everything is so true and rare.  

It fills my heart with anguish.

That, I also know:

The sky is gloomy

and the rain keeps you down.

I see no light

and I see no fire;

just desolation.

Still, I want to live and to share

‘Cause I know I really care.

Nguyễn văn Thái