"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

 

 

Thương Mẹ 

Một đời Cha đã long-đong,

Núi sông Mẹ gánh lưng còng tháng năm.

Ngọn rền già cõi xa-xăm,

Lá rau lay-động âm-thầm con nghe.

Giọt mưa dột xuống góc hè,

Đâu đây gió nổi cơn mê bão-bùng.

Tuổi buồn mười ngón tay nhăn,

Gốc cây cổ-thụ cành run cuối trời.

Tóc sương rụng xuống cho đời,

Bay lên thành Bụt độ người trầm-luân.

 

Nguyễn Hoàng Lãng Du