Thương Mẹ
Một đời Cha đã long-đong,
Núi sông Mẹ gánh lưng còng tháng năm.
Ngọn rền già cõi xa-xăm,
Lá rau lay-động âm-thầm con nghe.
Giọt mưa dột xuống góc hè,
Đâu đây gió nổi cơn mê bão-bùng.
Tuổi buồn mười ngón tay nhăn,
Gốc cây cổ-thụ cành run cuối trời.
Tóc sương rụng xuống cho đời,
Bay lên thành Bụt độ người trầm-luân.
Nguyễn Hoàng Lãng Du