Chiều Say

Ta đến quê em chiều nắng đổ.
Sân trường cây bưởi ngát mùi hương.
Em xinh, áo trắng qua cầu nhỏ,
Lúc gã lang-thang chẳng biết đường.

Bên bát canh chua đầu cá lóc;
Cơm mềm hạt gạo trắng như hoa.
Ta tên lính trận còn xanh tóc
Áo vá trên vai hết nhớ nhà.

Những ước hồn ta thành lũ mắm,
Âm-thầm làm rộng mãi quê em.
Giấc mơ xoài ổi còn xa lắm,
Tuy đất phù-sa vẫn lắng chìm.

“Việc nước không xong người tự-vận.
Lưng trời sấm chớp, gió mưa tuôn”.
Ôi câu vọng-cổ sao mùi-mẫn!
Cái gốc mù-u cũng thấy buồn.

Em xót-thương ai trong cổ-tích,
Lên non hóa đá đứng trông chờ.
Còn em giữa tuổi trăng thề-ước,
Lửa cháy thôn làng, cau xác-xơ.

Chén rượu xưa kia cùng trái cóc,
Chiều nay xa xứ bỗng dưng thèm.
Chiều nay bên quán buồn ngây-ngất,
Trong chén say này, ta thấy em.

Nguyễn Hoàng Lãng-Du