"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta"

** Triệu Thị Trinh **

 

             Lá Thư Xa

 

…Gửi cho thầy nơi cuối trời gió lộng

Từ Quê-Hương mưa nắng có hai mùa.

Mưa không nỡ trôi đi tình bè-bạn.

Nắng không làm hoen nhạt nghĩa thầy xưa.

 

Đã từ lâu nhưng mà sao vẫn nhớ.

Dẫy bàn dài sách vở, dấu chân chim

Tà áo trắng thần tiên thơm tuổi nhỏ.

Con đường hoa vẫn đó, cớ sao tìm?

 

Niềm vui buồn bây giờ thành cổ-tích.

Những giận-hờn, trách-phạt thấy thương thương.

Thầy có biết trong hành-trang cũ-rích,

Con tìm ra kỷ-niệm một thiên-đường?

 

Trái chôm-chôm có muôn ngàn ngôn-ngữ.

Quả xoài xanh ôm tuổi mộng trên cành.

Trang vở mới nơi hồn xưa đã mở,

Lời thầy còn vang-động chép thành kinh.

 

Những bụi phấn du-hành say với gió,

Nhiều năm qua ngủ lại dưới sân trường.

Có gốc cây trong mùa hè phượng nở,

Lũ ve sầu lột xác một đêm sương.

 

Thầy cô-đơn nhưng chưa từng chán-nản.

Đem gương xưa, sử lạ gửi trao người.

Đuốc yêu-thương trong đêm dài rực sáng.

Vui nhọc-nhằn mong nước nở hoa tươi…”


Ôi hàng chữ từ quê nghèo xa tắp.

Thầy giữ-gìn làm mật ngọt mai sau.

Ôi thư viết làm thầy nguôi bão- táp,

Lòng reo vui, lộc nẩy lúc xuân đầu.

 

Con có biết những gì ta ao-ước?

Cành mai gầy cuối lớp lúc mùa qua.

Đây trường cũ che hồn ta thuở trước.

Thầy mơ về, chốn ấy khó mà xa…

 

Con hãy rót cho thầy ly nước lạnh.

Giếng đá ong trong-trẻo ngọt lạ thường.

Ta vẫn nhớ tô canh gần múc cạn.

Rau hôm nào con hái vẫn còn hương.

 

Nguyễn Hoàng Lãng-Du