Con Ngựa Hoang Trên Ngọn Núi Hồng

1

Người đã đến,
chợt đi,
Sông Núi lạ.
Ðỉnh non Hồng dấu ngựa bỗng mù sương.
Con chim hót bơ-vơ trên mái rạ.
Bóng ai còn trên vạn nẻo tang-thương

2

Tay vốn trắng không mang hồn phú-quý.
Làm tên tù giam lỏng giữa nhân-gian.
Từng sợi tóc yêu người trong ý-nghĩ.
Từng tình nồng thương nước vẫn miên-man.

3

Tiếng sáo đó, bên hồ xanh héo-hắt.
Nức-nở buồn giọt lệ khóc mai sau.
Manh áo vá che đời không hối-tiếc.
Quê-Hương nghèo vai nặng gánh cho nhau.

4

Giòng sông nối biển sầu ngây-ngất bến.
Nước dâng cao cuồn-cuộn sóng căm-thù.
Mẹ chết ngất bên mồ khi quốc-biến.
Hạnh-phúc còn trong cổ-tích thôi ư?

5

Người lên đường hành-trang thơm Nghĩa Lớn.
Tà áo dài tung gió vẫy tin yêu.
Tráng-sĩ ơi, rừng xa muôn lá rụng.
Một lần đi ta nhớ đến trăm chiều.

6

Hãy còn đó những người nung ý-chí.
Theo gương xưa vui bước dưới trăng mờ.
Bóng ngựa cũ bên đồi vang tiếng hí,
Ðỉnh non Hồng sương khói đẹp như mơ.

Nguyễn Hoàng Lãng-Du

(*) Hồng-Sơn Dã-Mã là tên rừng của trưởng Hướng-Đạo Võ Thành Minh
(*) Hồ Léman, nơi ông thổi sáo.
(*) Giòng Bên Hải, sông chia cách hai miền