"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta"

** Triệu Thị Trinh **

Còn Mãi Yêu Thương

 

Từ thuở lang-thang làm lữ-khách,
Ôm trăng ta ngủ giấc ven rừng.
Có lúc thấy thương đời lau-lách,
Đâu còn hờn giận lũ lưng cong.

Rồi bỗng tay vung thèm nhớ kiếm,
Hồn đau bão nổi xót-xa người.
Ta có trong ta nhiều yếu kém.
Lòng mềm nên bỏ cuộc rong chơi.

Sương khói phương xa mờ cửa ải.
Hai vai non nước nặng vô cùng.
Dù có ra đi không trở lại,
Coi đời sống chết nhẹ như không.

Ta thấy tiền-thân trong cát bụi.
Áo bào thét gió giục quân ma.
Mồ xương từng nấm cao như núi.
Sông máu xuôi nguồn cuốn nẻo xa.

Cuộc chiến ngàn năm vừa chấm dứt.
Quê-hương tăm-tối vẫn tiêu-điều.
Chủ-thuyết, bất-đồng thành giáo mác.
Đâm hoài, đâm mãi những Tin Yêu.

Bóp vỡ chén say bừng phẫn-nộ.
Anh em tàn-nhẫn giết nhau hoài.
Dũng-sĩ cô-đơn ngồi giữa chợ,
Trong lòng trăm chuyện đúng hay sai.

Chẳng lẽ khoanh tay mà chịu chết,
Hay là hăng máu chém điên-khùng?
Giải-pháp cho đời đâu đã hết?
Ngựa cuồng hý động gọi đêm tan.

Ta lại lên đường làm tráng-sĩ,
Cung-Kiếm, Yêu-Thương dẹp kẻ thù.
Có lũ không tim quỳ hãi-sợ,
Thấy cờ nhân-nghĩa nổi thiên-thu.

 

Nguyễn Hoàng Lãng-Du