Áo Trăng

 

Em từ thuở đợi người bên phố nhỏ,
Rừng thu cao rực-rỡ lá cây vàng.
Anh cũng biết trên vai gầy mắt nhớ,
Tóc mây sầu trăm triệu tuổi hoang-mang.

 

Giọt mưa xuống như lời kinh tiễn-biệt.
Đôi chân điên chưa mỏi nỗi thương đời.
Một người khóc bên giòng sông nước siết.
Một người buồn tê-dại lúc ra khơi.

 

Tơ hạnh-phúc trời cho không rộng lượng,
Áo em may sao đủ mặc cho người?
Những dấu-tích bên tường hoang gió lộng
Không làm mờ năm tháng vốn trôi xuôi.

 

Em hối-tiếc tình anh không thể hiểu?
Thơ trong trăng chữ nghĩa bỗng dư-thừa.
Bông quỳnh trắng hương tàn khi úa héo,
Còn bồng-bềnh đưa lại những âm xưa.

 

Chiều lưu-lạc mơ-màng bên quán gió.
Nhớ thương ai đau buốt lúc đông tàn.
Tay anh gỡ tơ trăng từ cổ-độ.
Áo em vàng, xin dậy đón xuân sang.

 

Nguyễn Hoàng Lãng-Du