"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta." ** Triệu Thị Trinh **

 

 

Cha Tôi 

Cha đã sống những tháng năm trên cát

Thuyền nhà căng buồm trắng khơi xa

Lưng mốc muối biển vàng mặn rát

Đầu hôi chai bạc trắng nắng tà

oOo

Biển rộng quá ghe chèo cha bé lắm

Gió cuồng lên bi đát lúc xa bờ

Thân con cá dật dờ như tầm gửi

Vẫn một đời với biển kiếp xa lơ

oOo

Sóng đã xoá bàn chân cha trên cát

Thân thể còn lấm tấm cát trên da

Còn day dứt chài ghe vui cập bến

Mùa cơm ngày được cá đầy ghe

oOo

Cha đã sống những đêm đèn biển sáng

Cá tụ về vui hội biển no nê

Vẫn còn đây vị tươi nồng của cá

Chất tanh hôi nuôi lớn những lời thề

oOo

Cha đã sống những ngày đông động sóng

Thân lạnh run bơi vớt củi nguồn về

Những trận gío rung nhà đêm trắng cóng

Như bủa vây tứ hứơng một làng quê

oOo

Cha đã sống trong mênh mông biển rộng

Cái cực còn đeo đẳng kiếp còng con

Nuôi trẻ lớn lên sống trên bọt sóng

Hồn cha tôi treo lơ lửng tàn buồm

oOo

Cha đã sống những đêm dài không ngủ

Nhặt từng lá dương nhóm bếp thổi cơm

Ngày qua sớm những khi người tần tảo

Đói lả đói quay lũ trẻ thèm thòm

oOo

Cha đã sống những ngày đào don bắt ốc

Chiều mò cua, đêm khuya khoắt tìm còng

Khi mệt lử một mình cha ngồi khóc

Bà tiên trong quả thị có hay không?

oOo

Cha đã thức cùng dân làng hát hố

Lời cha còn lãng đãng giữa trăng sao

Câu dân ca vui kiếp người nghèo khổ

Đêm trăng thuở nào soi sáng nôn nao

oOo

Thân muối mặn đượm hồn biển nước

Cha tôi già, thân gầy guộc hom hem

Vẫn bám làng quê vấn vương lưới cước

Trên mủng câu đầu bạc trắng sương đêm.

Bùi Minh Vũ