"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta"

** Triệu Thị Trinh **


Bên Mộ Mẹ Ở Trà Am



Lời Phật dạy:''Tội bất hiếu là tội lớn nhất''
May mà con chưa phạm phải sai lầm
Dù tha phương vẫn về xây mộ Mẹ
Lời thơ con trên bia đá ân cần...

Bao năm rồi đời vẫn gặm ăn năn
Khi trên áo mình cài hoa hồng trắng
Gía như giờ này Mẹ còn sống
Thì hạnh phúc nào hơn nữa cho con?

Bên mộ Mẹ dù tháng Giêng hồng
Trời cố xứ lạ thường không trở rét
Con vẫn thấy đồi Trà Am rất buồn
Như nỗi buồn ngày xưa trong mắt Mẹ!

Và lời ru răng mà da diết thế
''Nghe anh đau đầu chưa khá,
Em vội băng đồng hái nắm lá cho anh xông...''
Ở làm ri mới phải đạo vợ chồng:
''...Mồ hôi ra em chậm, ngọn gió lồng em che...''

Người đời nay làm răng như Mẹ
Thắp đuốc đi tìm khó ''chộ'', Mẹ ơi
Chắc Mẹ hiểu vì sao con không vui
Khi bươn bả đi tìm hoài chất ngọc....

Ôi quê hương con về để mất
Một vầng trăng thơ ấu trong lòng
Chừ cơm áo bôn ba rồi cũng nản
Bởi vô thường là chiếc gậy phân thân...

Xin lạy Mẹ con đi
Dù sống thanh bần
Vẫn không hề khom lưng quỳ gối
Vẫn nhớ mãi lời xưa Mẹ dặn:
Ở nơi mô cũng phải nhớ cội nguồn...

 

Trần Dzạ Lữ