"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta"

** Triệu Thị Trinh **

 

        Nhớ Mẹ

Hôm nay nhớ Mẹ ôi nhiều quá

Ba chục năm dư vắng Mẹ rồi

Nỗi nhớ se lòng, day dứt lạ

Trong mùa lễ nhớ. Mẹ hiền ơi!

 

Cuối hè, thiên hạ vui như nắng

Con lại buồn hơn tiếng lệ rơi

Con nhớ mùa Xuân đau đớn ấy

Mùa Xuân con mẹ khóc chia phôi

 

Mùa Xuân Mẹ bỏ con đi mãi

Biền biệt bao năm chẳng trở về

Hai chục tuổi đời, con trẻ dại

Lần đầu nhỏ lệ khóc phân ly

 

Lần đầu con khóc ai ngờ lại

Khóc Mẹ! Trời ơi, thật não lòng

Con lớn vội vàng như Mẹ vội

Trở về với đất, với hư không!

 

Cút côi lại gặp thời tao loạn

Thì trách đời chi chuyện bạc lòng

Cơm áo từ đong bằng nước mắt

Con càng thương Mẹ Nhớ vô song!

 

Mỗi lần nhớ Mẹ con thường mở

Tủ Mẹ, con tìm áo Mẹ xưa

Lặng ngắm hằng giờ từng mũi chỉ

Rồi ôm chặt áo, khóc như mưa !!!

 

Vuì đầu trong áọ Hôn lên áo

Cố gắng con tìm một chút hương

Để dỗ lòng mình là Mẹ vẫn

Bên đời, an ủi lúc đau thương

 

Thế rồi một buổi con đành phải

Từ giã trường xưa, bỏ phố xưa

Để đến một trời xa lạ lắm

Mà bao bất trắc biết đâu ngờ

 

Hành trang: Bốn đứa con thơ dại

Áo Mẹ Hờn vong quốc. Tập thơ

Cuối chuyến hải hành còn sót lại

Kiếp tha hương và đám con khờ!

 

Quê người đất khách buồn ghê lắm

Tất tả xoay che gió bốn mùa

Nhớ Mẹ bây giờ không có áo

Để mà úp mặt khóc như xưa!

 

Để mà tìm chút mùi hương Mẹ

Con dỗ con cho bớt tuỉ lòng

Ba chục năm trời xa cách thế

Suối vàng Mẹ hỡi, nhớ con không?!

 

Chiều nay nhớ Mẹ con ngồi viết

Một khúc thơ buồn, chín khúc đau

Xin Mẹ linh thiêng về chứng giám

Ba mươi năm, một ý thơ sầu...

 

Ngô Minh Hằng