"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

 

Khung Trời Kỷ Niệm    

   

Em đến đó trong một ngày rực nắng,

Anh trở về trong gió bấc mù sương.

Dấu chân mòn theo ngã rẻ cuối đường.

Sao không hẹn mà cùng chung lối hẹn.

oOo

Ngoài hiên lạnh anh nhìn sao khuất nẻo,

Ánh sao băng thoáng hiện dưới làn mưa.

Ngỡ lòng mình đánh mất bóng hình xưa.

Rồi để mặc thời gian không đứng đợi.

oOo

Trong nắng hạ thả hồn theo thuở trước,

Em giật mình sao cứ mãi mộng mơ.

Để lòng chùng theo tiếng nhạc đường tơ,

Đâu hiện tại và đâu là dĩ vãng.

oOo

Trời trở lạnh hay lòng mình buốt giá?

Bóng ngày xưa hay là bóng trong mơ?

Thoáng chiêm bao hò hẹn có ai ngờ,

Ta gặp lại trong khung trời kỷ niệm.

 

Thu-Lê

ghi lại dấu chân
trên một vùng biển nhớ…