"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

       

 

Vắng Mẹ

 

Vắng mẹ - con bơ vơ lạc lối 

Chưa đủ khôn bương chải với đời 

Dẫu bây giờ cũng đã đôi mươi

Nào hiểu Người gian nan vất vả 

oOo

Là điểm tựa khi con vấp ngã 

Với tình thương, thầm lặng hy sinh

Nơi miền quê lam lũ quên mình 

An ủi, vỗ về khi buồn tủi 

oOo

Ngày xa quê đường dài rong ruổi 

Mẹ tiễn đưa tận lũy tre làng 

Giấu lệ buồn nặng trĩu tâm can

Kể từ đây đơn côi chiếc bóng 

oOo

Nơi xứ lạ bộn bề cuộc sống 

Bao lo toan cơm áo gạo tiền 

Mảnh đời còn lắm nỗi truân chuyên 

Thương mẹ hiền nhiều đêm không ngủ 

oOo

Thuở nghèo khó mắm dưa độn củ 

Tháng ngày dài dãi nắng dầm sương 

Sáng qua đám ruộng, chiều lên nương

Mẹ chắt chiu chén cơm mảnh áo 

oOo

Vào mùa đông gió mưa giông bão 

Tấm thân gầy tất tả đồng xa 

Lo con học hành kịp người ta 

Mẹ lặng im chưa lời than thở 

oOo

Ơn mẹ cha chúng con ghi nhớ 

Suốt cuộc đời chẳng thể nào quên

Mẹ sống lâu, có dịp đáp đền 

Mội lỗi lầm xin được tha thứ 

Minh Triết