"Sống không phải là ký-sinh trùng của thế-gian, sống để mưu-đồ một công-cuộc hữu-ích gì cho đồng-bào, tổ-quốc." ** Phan Chu Trinh **

 

Đũa Có Đôi

(Viết theo yêu cầu của 1 bạn sau khi đọc bài thơ “Đôi Đũa cả”)

Đôi đũa ta vẫn dùng trong bữa ăn,
Người bạn tầm thường vô cùng cần thiết,
Đũa bày trên mâm, món ăn đã dọn,
Món kho, món xào đũa sẽ nếm qua.

Chúng ta quen đôi đũa từ bao giờ,
Không cần dậy đứa trẻ nào cũng biết,
Nhìn người lớn cầm đũa rồi bắt chước,
Bàn tay ta cầm đũa suốt cuộc đời.

Người cần tình yêu, đũa cần có đôi,
Dù đôi đũa bị phân chia giai cấp,
Con nhà nghèo sẽ tủi hờn duyên phận,
Bị mỉa mai “ đũa mốc chòi mâm son”.

Ai bày ra đũa nhựa, đũa gỗ mun,
Đũa Inox, đũa son cho đắt giá,
Đũa tre, đũa trúc nhà quê ra phố,
Vừa rẻ tiền vừa thân mật dễ thương.

Đũa mộc vào nhà ai cũng thơm hương,
Mang hình ảnh của làng quê dân giã,
Đũa để và cơm, để gắp, để xẻ,
Để dằm, để trộn… công dụng tài tình.

Đôi đũa cũng buồn vui theo tâm hồn,
Hai bàn tay ta dịu dàng so đũa,
Hai bàn tay ta có khi thô lỗ,
Dằn bát dằn đũa, dằn mặt giận hờn...

Tình đẹp đôi như đũa ngọc mâm vàng,
Tình đẹp đôi như đũa tre mâm gỗ,
Người thuận tay trái dễ dàng cầm đũa,
Người thuận tay phải có khác gì đâu.

Đôi đũa lệch là chiếc thấp chiếc cao,
Như tình duyên không xứng đôi vừa lứa,
Đũa có đôi, vợ chồng là duyên nợ,
Liệu cơm gắp mắm, chia sẻ ngọt bùi.

Chiếc đũa vô duyên, chiếc đũa lẻ loi,
Trên mâm cơm là một điều không thể,
Người ta có thể dùng dao, dùng nỉa,
Không ai dùng chiếc đũa lẻ ăn cơm.

Bạn tình lẻ bạn sẽ thấy cô đơn,
Nhớ chăn chiếu của một thời gần gũi,
Dù mai này có một tình yêu mới,
Mùi hương xưa kỷ niệm dễ gì nguôi...

Khi ta dùng đũa thì dùng cả đôi,
Lúc cầm lên và cả khi buông xuống,
Đôi đũa bên nhau như tình đoàn kết,
Tình gia đình, tình dân tộc quê hương.

Đôi đũa đi vào văn hóa Việt Nam,
Tuy đơn giản mà nghĩa tình thâm thúy,
Bạn thân của ta từ khi tấm bé,
Tận tình bên ta đến lúc lìa trần.

Đôi đũa cắm trên quả trứng bát cơm,
Trên nắp quan tài khói hương quấn quýt,
Đôi đũa bát cơm theo ta xuống huyệt,
Để ta no lòng ở cõi bên kia.

Nguyễn Thị Thanh Dương