Di Ảnh

 

Một thời 

giấy viết từ rơm 

tôi 

than củi đốt thành cơm 

nuôi Người 

vẽ con

môi

mỉm miệng cười 

sao

đôi mắt ấy buồn rười rượi... xa?

 

Duy Phạm