"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta"

** Triệu Thị Trinh **

 

Tháng Tư Của Người Vượt Biển

(Để nhớ những chuyến tàu ra khơi vì tự do)

Ai đã từng qua một lần vượt biển
Sau Tháng Tư, Một Chín Bảy Mươi Lăm
Tìm tự do nơi miền đất xa xăm
Trên những con thuyền với bao ước mộng?

Biển ban ngày dịu màu xanh hy vọng
Lòng kẻ xa nhà gợn sóng hoang mang
Bỏ lại quê hương, bỏ lại người thân
Và mẹ già đang từng ngày trông ngóng

Biển ban đêm, là màu đen hoang vắng
Bóng tối chập chờn nỗi sợ mênh mông
Thuyền bơ vơ trôi đi giữa biển đông
Mong trời sáng thấy bình minh ló dạng

Có khi biển chợt nổi cơn điên loạn
Sóng bạo tàn, gào thét khắp trùng khơi
Thuyền lênh đênh như chiếc lá chơi vơi
Biển bao la nào thấy đâu bờ bến

Cũng có khi biển lạnh lùng tàn nhẫn
Đồng loã cùng bọn hải tặc hung hăng
Gieo kinh hoàng và những tiếng khóc than
Trong giây phút, thuyền chao nghiêng rạn vỡ

Nhưng biển cũng mở lòng ra che chở
Những xác thân vừa nằm xuống đại dương
Mộng tự do mang theo cõi vô thường
Xin yên nghỉ nơi đây nghe sóng vỗ

Biển cũng đưa những con thuyền bé nhỏ
Vào đất liền trong bao nỗi mừng vui
Đói khát, sợ lo, hiểm nguy qua rồi
Nơi đất lạ, thắp lên niềm tin mới

Cám ơn Bidong, Galang, White Head
Panat, Sikiew, Palawan, Songkla…
Bỗng thân thương để ta gọi là “nhà”
Chốn tạm dung vẫn thấy lòng ấm áp

Cám ơn Cao Uỷ, cám ơn Red Cross
Cùng những đoàn thiện nguyện khắp năm châu
Vẫn còn đây trong cuộc sống nhiệm màu
Người với người trao nhau tình đồng loại

Ta nếm trải buồn vui đời tỵ nạn
Vẫn đau lòng nhớ chuyến hải hành qua
Biển hiện về, cay đắng lẫn thiết tha
Trong khuya vắng giữa những cơn mộng mị

Bốn mươi bảy năm! Biển mãi là kỷ niệm
Của những thuyền nhân vượt biển khi xưa
Thời gian qua, cũng chẳng thể xoá nhòa
Ký ức biển… Một thời ta đã có

Kim Loan