"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta"

** Triệu Thị Trinh **

 

 

Vẫn Còn Đây

Khi anh mặc màu áo trắng tinh khôi,
Màu đậm nâu hay những màu sắc nhạt,
Em thấy ở anh những điều đơn giản,
Màu áo anh rất đẹp giữa đời thường.

Màu áo nào cũng đủ để em thương,
Dù áo cũ, dù áo anh phai bạc,
Màu áo anh như bao nhiêu người khác,
Nhưng có nét riêng không lẫn vào ai.

Khi anh thưởng thức một tách trà Ngâu,
Hoa Ngâu khô ướp búp trà tinh khiết,
Mùa hoa Ngâu tháng Tư đến tháng Chín,
Sau cơn mưa rào hoa sẽ đẹp hơn.

Hoa Ngâu vàng trong gió quyện mùi thơm ,
Tách trà nóng mới pha màu vàng mật,
Anh đã nếm từng ngụm trà vị chát,
Thấm thía tình vị ngọt hậu trên môi.

Cám ơn những cây trà nơi vùng cao,
Cám ơn những cây Ngâu vùng đất thấp,
Cho em mơ tình trăm năm duyên hợp,
Anh gần em như trà ướp hoa Ngâu.

Cám ơn loài hoa mà anh đã yêu ,
Mùa hoa Oải Hương mà em đã thích,
Hoa chưa nở, mùa Xuân này chưa đến,
Vì yêu anh, em hoa nở trái mùa.

Nhưng anh quên em, anh đã rất xa,
Màu áo anh, em vẫn chưa quên được,
Tách trà ngâu em vẫn mong anh nếm,
Hoa Oải Hương tình tri kỷ vẫn đầy.

Nguyễn Thị Thanh Dương