"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

 

Ly Biển Của Anh

(Cảm tác từ bài thơ “Ly Biển” của Phan Ni Tấn)

Anh múc ly nước biển để trong phòng,
Vì lòng anh bỗng dưng thương nhớ biển,
Biển trước mặt khi anh ngồi làm việc,
Biển bao la đang nằm ở trong ly.

Anh trông thấy cánh chim biển bay đi,
Những cánh buồm ngoài khơi chiều lộng gió,
Hồn anh lãng du từ thời trai trẻ,
Anh đi hoài chưa thấy góc biển đâu.

Ly biển của anh xanh thẳm một màu,
Anh trông thấy cả những bờ cát trắng,
Những dấu chân người qua đây năm tháng,
Biển vui buồn theo kẻ đến người đi.

Anh nhìn thấy biển từng buổi chiều qua,
Mặt trời lặn phía biển xa vời vợi,
Một chút nắng của chiều tàn chới với…
Đang chìm dần xuống mặt biển mà thương.

Đêm anh nằm nghe sóng vỗ bên giường,
Bờ môi anh thoáng có mùi biển mặn,
Anh ơi, có khi là giọt nước mắt?
Trong cơn mê đời ai chẳng xót xa...

Ly biển của anh sóng vẫn đong đưa,
Ru nỗi nhớ tình quê và tình cũ,
Biển ban ngày biển vào trong giấc ngủ,
Ly cạn lại đầy biển vẫn mênh mông.

Ly biển của anh để ở trong phòng,
Bên cạnh anh, gần anh trong gang tấc,
Nhưng bờ vẫn xa, biển như vô tận,
Anh đi hoài không hết cuộc bể dâu.

Nguyễn Thị Thanh Dương