"Làm trai sinh ở trên đời, nên giúp nạn lớn, lập công to, để tiếng thơm muôn đời, chứ sao chịu bo bo làm đầy-tớ người!" ** Lê Lợi **

 

Đường Vào Z30C

(Viết tặng tất cả những người vợ đã thăm chồng tại Z30C)

Thăm anh, đường vào Z30C,
Trại tù “cải tạo” ở nơi Rừng Lá,
Hàm Tân, Thuận Hải sao mà lắm gió,
Có phải gió từ Phan Thiết thổi về?

Đường dài hun hút chẳng thấy phía xa,
Chỉ thấy đất cát trải đầy trước mặt,
Cát vướng chân em bước đi rất chậm,
Mấy cây số đường giữa lúc nắng lên.

Khu tiếp nhận nằm giữa rừng buồn tênh,
Những lán trại cất vội bằng tre nứa,
Cây Phượng Vỹ ngoài cổng xanh tươi lá,
Xanh như tóc người vợ trẻ thăm tù.

Giây phút đợi anh như cả thiên thu,
Chồng của mình bỗng xa như cổ tích,
Năm 1975 anh đi biền biệt,
Anh đi tù, không được biết ngày về.

Trại tù đầu tiên em biết qua thư,
Anh ở Long Giao, cái tên rất lạ,
Em quanh quẩn lớn lên ở thành phố,
Có nhiều nơi em chưa biết bao giờ.

Trại tù thứ hai khi anh chuyển về,
Thành Ông Năm, Hốc Môn. Chiều mưa đó,
Em đến thăm anh đôi giòng lệ đổ,
Tại trời mưa hay em khóc như mưa?

Rồi anh chuyển trại tù lần thứ ba,
Z30 chia thành nhiều khu vực,
Khu A,B,C,D… nào có khác,
Cũng người tù, người thua trận miền Nam.

Em ngồi trong lán nhìn ra xung quanh,
Bốn bề núi rừng, nơi nào anh ở?
Dù nơi nào cũng ngút ngàn thương nhớ,
Vượn hú, chim kêu mỗi lúc chiều buông.

Chỉ có mười lăm phút để hỏi thăm,
Bao điều muốn nói em chưa kịp nói,
Em tủi thân nhìn anh quay trở lại
Núi rừng kia tiếp tục một thân tù.

Còn em trở về cuộc sống chia lìa,
Chào lán trại những phút giây gặp gỡ,
Chào cây Phượng vẫn hồn nhiên trong gió,
Đâu hiểu lòng người ở lại, người về.

Chào anh, em rời Z30C,
Cũng con đường ấy, trở về ngao ngán,
Cũng gió ấy, nghe tiếng anh vọng đến,
Anh gọi tên em mỗi lúc một xa.

Nguyễn Thị Thanh Dương