"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta"

** Triệu Thị Trinh **

 

Tình Mẹ Thiên Thu

 

Mẹ ngồi xỏa tóc, trời vào Thu

Nắng vẫn chưa lên, lắm sương mù

Tóc mẹ pha sương, màu mây xám

Dáng liễu nghiêng buồn trời âm u.

 

Mẹ ru con mẹ, ngày còn thơ…

Ở giữa trời mây lắm sương mờ

Mong cho con mẹ yên giấc ngủ

Có mẹ bên mình bớt bơ vơ.

 

Thương con biết mấy con à ơi!

Con đã mất cha thuở thiếu thời.

Mẹ cũng ra đi vì bom đạn

Bỏ lại mình con, kiếp mồ côi.

 

Bao năm con khổ phận cút côi,

Lất lây qua vạn nẽo đường đời.

Hồn mẹ dõi theo con từng bước,

Chở che con mẹ còn nhỏ nhoi!

 

Con có khi nào nghe lá rơi,

Nghe mùa thu tới xám chân trời,

Nghe cành xao xác, nghe gió vỗ,

Giòng nước bên hồ lặng lờ trôi?

 

Mỗi khi chợt thấy lòng chơi vơi,

Đâu đây bướm lượn với hoa cười

Chim chóc líu lo đùa nhau hót

Là mẹ bên mình đó con ơi!

 

Hồn mẹ từ nay dẫu xa xôi,

Vẫn mong con mẹ sẽ nên người;

Một trang anh thư, Gái Đất Việt

Suối Vàng cha mẹ mới yên vui.

 

Ru con ru con ru hời ru,

Mừng con gái mẹ đã lớn rồi.

Mẹ ru con mãi trăm ngàn kiếp

Dẫu có theo cha về Ngàn Thu!

 

Ái Hoa