"Sống không phải là ký-sinh trùng của thế-gian, sống để mưu-đồ một công-cuộc hữu-ích gì cho đồng-bào, tổ-quốc." ** Phan Chu Trinh **

 

Chỉ Là Một Hơi Thở

Hôm qua nghe thày thuyết giảng kinh,
Chủ đề cuộc sống. Chuyện thường tình.
Đời người chỉ là một hơi thở,
Ranh giới giữa hai bờ tử sinh.

Chào đời cùng tiếng khóc oe oe,
Hơi thở đầu tiên đến với ta,
Bao nhiêu nhịp thở bao khôn lớn,
Theo những cảnh đời ta đã qua.

Đếm sao hết nhịp thở mừng vui,
Hay khi ta tức giận nghẹn lời,
Tim đập nhanh hơi thở dồn dập,
Cảm xúc bất thường áp huyết cao.

Đếm sao hết nhịp thở u buồn,
Tiếng thở dài lạnh cả núi non,
Đời có bền đâu mà hờn tủi,
Mong chờ gì những chuyện sắt son.

Chán đời ta chỉ biết thở than,
Đời không định hướng mây lang thang,
Đời có dài đâu mà ngoảnh mặt,
Hưởng vội Xuân đi kẻo Xuân tàn.

Thở ra rồi hít vào thật sâu,
Mong buồng phổi khoẻ, mong sống lâu,
Sông dài núi rộng hãy chờ nhé,
Ta vẫn muốn đi đến bạc đầu.

Chỉ là một hơi thở mà thôi,
Tham sân si không bao giờ vơi,
Có bắt đầu sẽ có kết thúc,
Có sinh có diệt một kiếp người.

Khi ốm đau hay khi già nua,
Nhìn lại quãng đường ta đã qua,
Mới tin trần gian là cõi tạm,
Ta tội nghiệp ta:một kẻ khờ.

Hơi thở cuối cùng, thở hắt ra,
Xuôi tay lịm chết trong hôn mê,
Tình yêu, bạc tiền và danh vọng…
Giây phút này thì có nghĩa gì?

Chỉ là một hơi thở. Cuộc đời
Mong manh và như một trò chơi,
Trò chơi vui nhưng đầy khắc nghiệt,
Theo ta đến ngừng thở, tàn hơi.

Nguyễn Thị Thanh Dương