"Đem đại-nghĩa để thắng hung-tàn. Lấy chí-nhân mà thay cường-bạo." ** Bình Ngô Đại-Cáo **

Niềm Tin Bước Tới

Chín tháng mười ngày trong bụng mẹ, tuy chưa thấy ánh mặt trời, nhưng ta đã tập tành hít thở để chờ ngày cất cao tiếng khóc o-oe chào thế gian.

Đất trời hân hoan mở rộng vòng tay nhân ái, đón nhận thêm một sinh mệnh. Đương nhiên, vạn vật cũng đồng tình dành một khung trời nho nhỏ, cho đôi chân bé xíu này tung tăng trên sân đời.

Khi tâm bình lắng đọng, tôi suy nghiệm được điều thần bí tuyệt vời của một sự vật, không bao giờ ngưng đọng. Vẫn miệt mài lắc lư như tiếng tích tắc hòa nhịp của dòng thời gian. Cho dù trong hoàn cảnh nào chăng nữa, hoan hỉ hay bi ai, mừng vui hay đau khổ, vật thể linh thiêng này vẫn hoài nhúc nhích.

Đó là trái tim hồng đỏ của con người, phải lăn quay bất kể ban đêm hay ban ngày. Muốn được tồn tại với hơi thở, tôi thiết nghĩ, trong đầu óc ta phải có điểm tựa làm cứu cánh. Đây là thành vách vững chắc cho ta bám víu. Nếu không may, ta lỡ rơi vào hoàn cảnh sa cơ thất thế. Bỗng dưng ta chơi vơi hụt hẫng.

***

Đoạn đời thơ ấu, tôi thường nhìn vòng khói nhang màu tro xám, lượn lờ theo cơn gió vờn bay. Vào những ngày giỗ quảy, cúng kiếng ông bà khuất mặt. Lúc đó, tôi chưa hiểu vì sao, song thân tin tưởng vào đấng linh thiêng, tin vào sự tồn tại tâm linh của người đã khuất. Nhất là, mỗi lần đi lễ chùa vào ba ngày Tết. Tất cả mọi người ăn mặc chỉnh tề, chen chân đến đây, trang nghiêm đốt nhang. Miệng nho nhỏ cầu xin điều tốt lành, mong thành hiện thực.

Phật Thích Ca, Phật Quan Thế Âm Bồ Tát, là những hình tượng được nắn nót từ bột thạch cao, được tỉ mỉ điêu khắc từ tảng đá cẩm thạch non nước. Vậy mà người hiền lành luôn kính cẩn, đặt hết niềm tin, nương tựa trong thầm lặng.

Từ dạo ấy, khi lớn lên theo dòng đời nhiều nghiệt ngã. Tự nhiên, khúc rẽ đưa đẩy một số người, trong đó có tôi, rơi vào hoàn cảnh dở sống dở chết, bơ vơ, lênh đênh giữa lòng đại dương muôn trùng. Chiếc ghe cây bé xíu y hệt như vạt lục bình lắc lư, hoàn toàn không chân đứng.

Chỉ một hơi thở nhẹ của biển cũng làm chao đảo chiếc lá mong manh này. Biết bao mạng người oằn oại theo cái giao động của gió, của ngàn lượn sóng hung hăng. Sóng biển như cậu bé năng động, rất nông nổi. Đôi lúc cũng hiền hòa bồng bột, ít khi nằm yên.

Cũng vì bản chất háo thắng của cậu Sóng, xô đẩy tánh mạng biết bao người vào hiểm nguy. Hơi thở của họ như sợi tơ tằm mỏng manh. Tánh mạng treo lơ lửng trên sợi dây tử thần. Lúc đó, tất cả mọi người đều kéo níu, cố bám chặt sợi dây tâm linh vô hình trong đầu óc của mình mà thôi. Không ai bảo ai, họ đồng loạt đọc kinh.

Tiếng kinh cầu bỗng dưng vang vọng, loang dần ra bầu trời tím thẫm trên mặt đại dương. Niềm tin vào Đức Phật, vào Đức Chúa để cầu xin cứu mạng, xin được kéo dài giây phút tuyệt vọng. Tia hy vọng tỏa sáng, chiếc lá tàn phai được đấng linh thiêng che chở. Khoảnh khắc ấy, con người gần như rũ rượi chờ chết mà thôi

Giờ phút nguy ngập, bàn tay ta không hề chạm vào Phật, cũng không ai chạm vào Chúa. Mọi người chỉ còn biết cầu xin phép nhiệm mầu từ trời cao. Sợi dây tâm linh xuất hiện. Tuy vô hình nhưng nhờ sức mạnh huyền bí vô biên, lắng nghe lời than van trong tận cùng hơi thở sắp tàn. Chiếc lá úa nhàu vẫy chào từ giã kiếp nhân sinh, sắp tan nhòa theo con sóng vô tri rồi.

***

Trong hành trình cưỡi sóng đại dương đi tìm bến Tự Do, ghe của tôi gần như chìm xuống lòng đại dương vào buổi chiều hoàng hôn lịm buồn. Bao lời van xin trong giờ phút hấp hối oà vang. Mọi người cùng nhau đọc lời kinh cầu nguyện. Khi chiếc lá gỗ đứng bên bờ vực thẳm, đứng trước ngưỡng cửa mù mịt. Biết mình sắp chìm đắm.

Đức Phật và Chúa đã cứu chúng tôi thoát chết. Chứng tích rõ ràng nhất, khi thuyền nhân bước từng bước xiêu vẹo lên cây cầu Jetty, nhập đảo Pulau Bidong, mọi người đều đến chùa, nhà thờ. Họ muốn tìm một chỗ cho trái tim, cũng như cho tinh thần của mình được ấm áp, sau bao ngày vật lộn với trùng khơi.

Đôi mắt biết nói, chăm chú nhìn Chúa, nhìn Phật cho tâm hồn thanh thoát, đầu óc nhẹ nhàng. Cũng như trong tận sâu thẳm trái tim, họ chân thành nói lời tri ân Đức Phật và Đức Chúa ngự trị trên cao.

Trên hòn đảo chập chùng đồi núi đá sỏi, khi bóng tà dương gọi chiều, chùa, nhà thờ, là nơi họp mặt của hầu hết những con người hiền lương. Những trái tim hồng hồi sinh, vừa sống sót trên mặt đại dương bao la. Sau một lần tưởng chừng rã rời theo bọt biển lạnh lùng.

Trái tim thành kính hướng tâm quỳ lạy, cám ơn Đức Phật Thích Ca, Đức Phật Quan Thế Âm Bồ Tát. Đã nhân ái dang hai cánh tay cứu vớt chiếc ghe đầy thương tích, ướt đẫm lệ rơi. Xui rủi bị nhuộm máu đào đỏ thắm. Ghe gãy làm đôi, bị nhấn chìm trong biển mặn.

Đức Phật cứu khổ biết bao mạng người giãy chết. Từ tâm mang những tấm thân tiều tuỵ, tuyệt vọng ra khỏi ngàn lượn sóng kinh hoàng. Mặc dù người trần gian chưa bao giờ tận mắt thấy, hay chạm vào Đức Phật thật ngoài đời. Nhưng hình bóng Ngài luôn ngự trị trong tâm tưởng. Mỗi khi tôi nhắm mắt, cầu xin việc gì, thì Đức Phật từ bi hiện về.

Tôi thiết nghĩ, lời cầu xin trong thinh lặng, nhưng phép lạ từ bi tỏa sáng, soi đường, giúp cho tâm hồn vơi bớt buồn lo. Có an nhiên vui sống, ta mới rũ bỏ được phiền muộn.

Tôi luôn cầu xin Đức Phật Thích Ca, Đức Phật Quan Thế Âm Bồ Tát, luôn ở bên tôi. Sức mạnh kỳ diệu cho tôi chút niềm tin bước tới, vượt qua khúc rẽ dòng đời.

Bạch Liên
10/06 (June 10), 2023