"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

         

Bến Nhớ

                        1

Em có tiếc đời ta nhiều bão động,

Đằng sau lưng không nhạt nét kiêu-hùng?

Nỗi cô-đơn trong tháng ngày bận-rộn,.

Ngày lại ngày ngó xuống thấy mung-lung!

                         2

Đây chén đắng, môi sầu ta mãi nếm.

Em xót-xa  nên nước mắt lưng tròng.

Canh bạc đời một lần thôi đã kém.

Mỉm miệng cười, đứng dậy thấy tay không.

                         3

Tuổi ta tàn theo từng cơn bão lớn,

Còn lại gì sau chiến-cuộc hôm qua?

Gió Cửu-Long ru hồn trên sóng lớn,

Mai ta về mưa ngọt nước phù-sa.

                         4

Nhiều đêm say trong mơ làm lịch-sử,

Trải chiếu hồng thiên-hạ vỗ tay ca.

Ta đưa em đi thăm thành-quách cũ,

Khói hương trầm bay bổng bóng mây xa.

                         5

Những giờ làm vui buồn cùng  sách vở,

Như tuổi thơ ta mơ-ước cỏ hồng.

Ngủ giấc nồng bên đồi chiều nắng vỡ,

Thèm lại đời nhỏ dại chút thong-dong.

                         6

Mai khi chết ta xin làm bươm bướm,

Tình thiên-thu quanh-quẩn gốc mai già.

Cung miếu cũ lung-linh mầu nắng sớm,

Rặng thông chiều ngơ-ngẩn tiếng chuông xa.

 

Nguyễn Hoàng Lãng Du