"Làm trai sinh ở trên đời, nên giúp nạn lớn, lập công to, để tiếng thơm muôn đời, chứ sao chịu bo bo làm đầy-tớ người!" ** Lê Lợi **

Xuống Núi

Tráng-sĩ bỏ núi rừng về dẹp loạn,
Áo hồng pha ráng đỏ một chiều rơi.
Duỗi vó ngựa vào vùng trời lửa đạn,
Mang theo nụ cười Phật nở trên môi.

Tiếng ai thét trong đêm dài ảm-đạm
Giục-giã lòng người thôi-thúc đấu-tranh.
Mẹ trao thanh kiếm: Hồn cha để lại.
Con ngạo-nghễ cười vào chốn tử-sanh.

Tráng-sĩ dừng chân một chiều bên suối,
Ngắm hoa đỏ vàng rụng bẩn trăng thơ.
Cắm thanh kiếm hờn trong lòng con nước,
Hoa nát tan đời một lũ ngu-ngơ.

Ánh trăng dãi trên nương cà tím nhỏ,
Mẹ dõi mắt nhìn con ở nơi xa.
Sương đêm đọng long-lanh đầu ngọn cỏ,
Tráng-sĩ chưa về vì vận nước can-qua.

Dã-Tràng Biển Đông