"Nếu bệ-hạ muốn hàng, xin trước hãy chém đầu tôi đi đã, rồi sau sẽ hàng!" ** Trần Quốc Tuấn **

 

   Nhớ Lúc Phân-Kỳ

Con chim đã bay đi từ buổi sớm.
Trời mênh-mông nhỏ xuống giọt sương hồng.
Bánh xe đó vô-tình quay chẳng chậm,
Nên một đời đang có biến thành không.

Nơi cuộc lữ, cha là người khách lạ.
Trong gian-nan khốn-khó vẫn tươi cười.
Đường xa tắp dẫn về trăm vạn ngả.
Tình yêu người thành rượu uống mềm môi.

Đôi giầy vải nơi góc nhà đã hỏng.
Thanh gươm mòn để lại dưới lều hoang.
Nhưng lời cha bên con còn vang-vọng:
“Dù vui, buồn giữ mãi cái tâm trong”.

Có chiếc lá trên cây già đã đỏ,
Chợt lìa cành theo gió rụng chiều nay.
Ánh sao biếc trên trời thôi sáng tỏ.
Đêm cô-đơn lạnh-lẽo bóng trăng gầy.

Người tiễn người, những vòng tay nối lại.
Hát một lần…,lần nữa… tiễn cha đi.
Đời vốn có, vốn không, là cát bụi.
Sao trong con chất-ngất lúc phân-kỳ?

Nguyễn Hoàng Lãng-Du