"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta"

** Triệu Thị Trinh **

 

Chiếc Nôi Tây Bắc

Con ra đời nơi rừng thiêng Tây Bắc,
Sữa Mẹ nuôi con thơm mát cỏ cây.
Đồi núi quanh co tuyệt diệu nước, mây.
Con khôn lớn trong vòng tay của Mẹ.

Mỗi ngày địu con lên nương xuống bản,
Giọt sữa nuôi con thấm đẵm mồ hôi.
Trộn nước suối khe, bùi khoai, thơm sắn,
Chia gió, chia sương, chia nắng, mưa rừng.

Chia tiếng chim ca ríu rít buổi bình minh,
Chia bước gập ghềnh đồi cao dốc đứng.
Chập chững biết đi, đất cùng con gắn bó,
Cơm áo đơn sơ, chẳng ngại khó bước chân.

Núi biếc xanh, sương giăng nương như lụa,
Hoa cải vàng, hoa ban trắng tựa bông.
Những hoàng hôn con ngồi ngắm núi rừng,
Đường đất đỏ quanh co, xinh như tranh vẽ.

Ruộng bậc thang, lúa chín vàng rực rỡ,
Trẻ tung tăng, sặc sỡ váy áo vui.
Mùa Xuân về Đào rực bản hồng tươi.
Trâu chậm bước, người theo nhau xuống chợ.

Thương quá bản làng, hoàng hôn khói tỏa
Thương chân trần vất vả bám đồi nương.
Nhà sàn đơn sơ, hàng rào, mái rạ
Yêu Sắn, Ngô, Khoai, yêu cả mọi người.
Yêu đất, yêu trời, Yêu Bạn bè,
yêu sông, yêu suối,
Yêu Chiéc Nôi Tây Bắc, Bản nhà.
Yêu Mẹ,Yêu cha, yêu hoa yêu cỏ,
mùi đất, mùi quê, mùi gió, mùi sương.
Dù mai này phải ngàn dặm tha phương,
Con vẫn nhớ hoài, vấn vương,
rời chân không nỡ.

PHX Hoài Hương
Bình Quới 2012