"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta"

** Triệu Thị Trinh **

 

Anh Nhà Quê

Anh tự nhận mình là người nhà quê,
Của miền Nam thật thà và chất phác,
Anh cứ nói những điều em không chắc,
Em vẫn nghe dù không dễ tin người.

Và em đã hiểu, anh nhà quê ơi,
Anh đi tìm những cánh đồng tuổi nhỏ,
Tìm mùi mạ non chưa đơm thành lúa,
Tìm giàn mướp leo có nụ hoa vàng.

Anh đi xa nhưng vẫn nhớ quê mình,
Là nơi anh sinh ra và khôn lớn,
Nhà quê đấy, là điều thiêng liêng lắm,
Chối bỏ quê như chối bỏ cội nguồn.

Anh nhà quê, sống ở giữa thị thành,
Đi trên xa lộ nhớ đường quê đất,
Về phố rộng nhớ làng xưa nhỏ hẹp,
Giữa chợ đời tất bật nhớ chợ quê.

Anh đã đi du lịch nhiều nơi xa,
Những thành phố của Châu Âu diễm lệ,
Đến Tây Tạng với thảo nguyên lộng gió,
Chắc gì đẹp bằng hình bóng quê hương.

Anh đã đọc những tác phẩm văn chương,
Nghe nhạc hay nổi tiếng trên thế giới,
Nhưng vẫn không quên tiếng ru vời vợi,
Câu hát, câu hò sau lũy tre xanh...

Anh nhà quê, bây giờ em đã tin,
Ai cũng có một chút quê trong phố,
Anh người miền Nam tâm hồn cởi mở,
Nhưng khiêm nhường không nói chuyện cao sang.

Anh nhà quê ơi, em bắt chước anh,
Làm người nhà quê, dù quê xa lắm,
Em sẽ quê mùa từ trong tiềm thức,
Biết mình còn nơi gắn bó thân thương.

Nguyễn Thị Thanh Dương