"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

 

Mùa Trăng

Ngày về ôi quá xa xăm!
Đêm sa mù vẫn lặng căm nẻo đời
Quạnh hiu, trăng nhạt đèn trời
Sương giăng độ lượng, giọt rơi hiền hòa

Đã xa! Ôi đã quá xa!
Âm hao tình động, nhạt tà áo mơ
Mạch sầu đọng giữa trang thơ
Nguyệt cầm gọi mãi bến bờ tịch liêu

Nhớ màu trăng úa... đìu hiu!
Rèm sương phủ bước, lá thêu bóng rằm
Đêm soi ngõ vắng u trầm
Người đi: bóng nhỏ, âm thầm, cô miên!

Đèn trăng soi lối vô biên
Mập mờ đáy vực, hoang tuyền đỉnh mây
Đàn buông trầm, bỗng, vơi, đầy
Khúc ly hương vẫn đêm ngày héo hon

Bờ tây mấy độ trăng tròn
Biển đông người vẫn mỏi mòn đợi trông
Một đêm thu sáo sổ lồng
Bay đi vẫn nhớ bên sông trăng chờ

Chờ đêm trăng tỏ, sao mờ
Tha phương đồng vọng bến bờ quan san
Mùa trăng xưa khóc ly tan
Đêm nay trăng vẫn còn mang u tình

Bâng khuâng người cũng một mình
Đối trăng, đối bóng, đối hình, đối tâm
Rừng thu khép lá... trầm ngâm
Trăng nguyên tiêu cũng gọi thầm... Tình ơi!

Huy Văn