Mùa Trăng
Ngày về ôi quá xa xăm! 
 Đêm sa mù vẫn lặng căm nẻo đời 
 Quạnh hiu, trăng nhạt đèn trời 
 Sương giăng độ lượng, giọt rơi hiền hòa
Đã xa! Ôi đã quá xa! 
 Âm hao tình động, nhạt tà áo mơ 
 Mạch sầu đọng giữa trang thơ 
 Nguyệt cầm gọi mãi bến bờ tịch liêu
Nhớ màu trăng úa... đìu hiu! 
 Rèm sương phủ bước, lá thêu bóng rằm 
 Đêm soi ngõ vắng u trầm 
 Người đi: bóng nhỏ, âm thầm, cô miên!
Đèn trăng soi lối vô biên 
 Mập mờ đáy vực, hoang tuyền đỉnh mây 
 Đàn buông trầm, bỗng, vơi, đầy 
 Khúc ly hương vẫn đêm ngày héo hon
Bờ tây mấy độ trăng tròn 
 Biển đông người vẫn mỏi mòn đợi trông 
 Một đêm thu sáo sổ lồng 
 Bay đi vẫn nhớ bên sông trăng chờ
Chờ đêm trăng tỏ, sao mờ 
 Tha phương đồng vọng bến bờ quan san 
 Mùa trăng xưa khóc ly tan 
 Đêm nay trăng vẫn còn mang u tình
Bâng khuâng người cũng một mình 
 Đối trăng, đối bóng, đối hình, đối tâm 
 Rừng thu khép lá... trầm ngâm 
 Trăng nguyên tiêu cũng gọi thầm... Tình ơi!
Huy Văn
                    




 






