"Đem đại-nghĩa để thắng hung-tàn. Lấy chí-nhân mà thay cường-bạo." ** Bình Ngô Đại-Cáo **

 

Đà Lạt Hoa Vàng

Về Bảo Lộc sương mù giăng lãng đãng
Sợ anh buồn... em mặc áo màu vàng?
Đường cao nguyên trời mây rộng thênh thang
Có em đến lòng ngỡ ngàng vương vấn...

Chiều Đà Lạt rừng thông xanh vô tận,
Mimosa, vàng óng ánh nắng hanh
Níu chân anh đời phiêu bạt độc hành
Vùng kỷ niệm có bao giờ quên lãng...

Mây Đà Lạt bồng bềnh trong ánh nắng,
Trời cao nguyên man mát tựa vai mềm
Giọt cà phê nồng ấm chuyện phố đêm,
Đời hạnh phúc khi có em bên cạnh

Đà Lạt hỡi sao chiều nay lạnh giá!
Em đến đây, rồi lại bỏ đi xa...
Gió mù sương lay động nhánh thông già
Thành phố cũ tiếng chuông nghe buồn quá!

Sao vội vã một lần thăm Đà Lạt
Em đi rồi thành phố nhỏ còn ai?
Mimosa, cành gió rụng thoảng bay,
Để lại phía... thành phố buồn, hoang vắng...

Nguyễn Hà
Melbourne, 1 tháng 10, 2013

Truyện ngắn Đà Lạt Hoa Vàng của Nguyễn Hà