"Ta muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp làn sóng dữ, chém cá tràng-kình ở Biển Đông, quét sạch bờ-cõi để cứu dân ra khỏi nơi đắm-đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu, cong lưng làm tỳ-thiếp cho người ta." ** Triệu Thị Trinh **

 

Thì Thôi

Sài Gòn trưa nắng cháy da
Có cô thiếu nữ bước qua con đường
Vô tư đứng trước cổng trường
Có tôi đang dựa vách tường ngó sang
Đôi lần muốn đến hỏi han
Nhưng mà sợ nắng đốt tan từng lời
Thì thôi nhẫn nại chờ thời
Cổng trường khép lại nhìn trời mây xanh

Sài Gòn chiều nắng rơi nhanh
Có tôi tìm tới loanh quanh đợi chờ
Trường tan đếm bước lặng lờ
Dường như người ấy giả vờ làm ngơ
Muốn trao ai đó bài thơ
Nhưng mà lại sợ giấc mơ ngỡ ngàng
Thì thôi lủi thủi theo nàng
Nhìn hai chiếc bóng nhịp nhàng đong đưa

Sài Gòn trời đổ cơn mưa
Tay cầm dù nhỏ mỗi trưa che cùng
Bước đi thôi hết ngượng ngùng
Không còn nghe tiếng lạnh lùng mưa rơi
Gặp nhau mỗi lúc ra chơi
Đường về không để buông lơi bóng hình
Mến trao khi chép thơ tình
Để đêm ngồi đọc như nhìn thấy nhau

Sài Gòn nắng vội mưa mau
Trầu chưa dạm hỏi buồng cau nhạt mầu
Đưa ai lặng lẽ qua cầu
Như trăng lẻ bóng nguyệt sầu mênh mông
Một người mang kiếp lưu vong
Một người hoài niệm tìm trong nghẹn ngào
Một người thương phận liễu đào
Một người dĩ vãng chìm vào nắng mưa

Sài Gòn ngày mới , đêm chưa
Ai buồn ai nhớ ngày xưa Sài Gòn!

Đỗ Hữu Tài
(Lễ Tạ Ơn - Nov. 27-2014)