"Sống không phải là ký-sinh trùng của thế-gian, sống để mưu-đồ một công-cuộc hữu-ích gì cho đồng-bào, tổ-quốc." ** Phan Chu Trinh **

 

Anh Có Quên Đâu

 

Anh có quên đâu giọng Huế của mình

Có cái tùi thì kêu là cái “ bọc “

Ở trong “ bọc “ có tình là báu vật

Không hề rời, dù lắm lúc tử sinh…

 

Dọc đường đời, dẫu người lạ hay quen

Anh vẫn “ noái “ dịu dàng lời của Mẹ:

“ Con ơi con có tận cùng thất thế

Cũng không đổi màu, thay giọng nghe con! “

 

Yên lòng nghe em-vẫn thẳng con đường

Anh đi tới khổ đau hay hạnh phúc

Nietzsche đã từng đi tìm tuyệt đối

Dẫu biết rằng phải chạm nỗi cô đơn…

 

VanGogh cắt tai đâu phải chuyện thường

Bởi quặn lòng trước nỗi đau nhân thế

Anh đã từng mơ một ngày về Huế

Thả thuyền trôi ngược cõi mông mênh…

 

Anh có quên đâu giọng Huế của mình

Có cái túi thì kêu là cái “ bọc “

Ở trong “ bọc” anh tháng ngày lăn lóc

Kỷ vật tình,đâu có thể nào quên?

 

Trần Dzạ Lữ