"Sống không phải là ký-sinh trùng của thế-gian, sống để mưu-đồ một công-cuộc hữu-ích gì cho đồng-bào, tổ-quốc." ** Phan Chu Trinh **

 

Nhánh Sông Ngậm Ngùi

Ơi lạnh quá, những chiều mưa chợt đến,
Và giọt sầu ủ dột ướt đầy sân
Em chờ mãi cơn mưa chiều không tạnh
Viết đôi hàng thơ muộn gửi về anh.

Em chợt ngã với mảnh đời tơi tả
Từ tim đau bỗng nở một cành hoa
Tình anh đó, nhưng e là muộn quá
Em ngậm sầu trong một khúc mê ca.

Em những tưởng tình yêu giờ hóa đá
Dưới bể sâu trong những lớp rong rêu
Anh trở về khơi dậy một tình yêu
Trong giây phút em ngỡ mình thuở ấy

Như lúc gặp anh, năm em mười bảy
Có hàng dừa soi bóng nước lả lơi
Có những đêm trăng, giọng hát, tiếng cười
Xôn xao quá những ngày ta mới lớn

Mộng đã hết từ ngày xa nhau đó
Theo cuộc đời, anh đã mấy lần yêu?
Có những buổi chiều lòng bỗng quạnh hiu
Sầu man mác khi biết mình thoáng nhớ

Nhớ dòng sông xưa, nhớ con đò nhỏ
Nhớ thiết tha về những lối đi quen
Nhớ hạt mưa rơi bên khung cửa mở
Nhớ mái tranh nghèo dáng dứng xiêu xiêu

Ôi thương quá những mảnh tình bé dại
Những nụ hoa chưa nở đã vội tàn
Tình chưa đầy sao đồng nghĩa ly tan
Và đã hết những ngày mơ ước cũ

Còn lại đây những vần thơ nho nhỏ
Đưa con đò về lại bến sông xưa
Sóng thời gian có xô lại tình gần
Cũng rời rã khi ngoài khơi gió động

Thôi em về vì chiều hôm gió lộng
Nơi quê người, mưa gió có buồn không?
Đời ngậm ngùi trôi như những nhánh sông
Sao về được dòng sông thời tuổi mộng.

Rồi mai đây, theo dòng đời trôi nổi
Anh về đâu và em sẽ về đâu?
Đời bập bềnh trôi những cuộc bể dâu
Tóc đã điểm, khói sương mờ nhân ảnh
Ta đến, ta đi, âm thầm lặng lẽ
Như một lần đã lặng lẽ xa nhau. . .

Nguyên Nhung