"Tôi là một người trong tay không lấy một tấc sắt, trên mặt đất không có chỗ nào dừng chân. Chẳng qua mình là một thằng tay không, chân trắng, sức yếu, tài hèn lại đòi vật lộn với hùm beo có nanh dài, vuốt nhọn. Dù sao mặc lòng, tôi vẫn cứ hăng-hái đi tới. Tôi vẫn muốn đổ máu ra mua Tự-Do." ** Phan Bội Châu **

 

Lục Bát Ngắn 2 Phan Thanh Cương

 

ĐŨA THƠ

vui lòng đừng lấy bút tôi

bút như đôi đũa khi ngồi ăn cơm

ân tình gắp ngọn rau thơm

thơ như bánh tráng giòn hơn miếng đời!  

          

THƠ

em đừng nhổ cánh thi ca

không bay cũng lết quanh nhà, văn chương

mưu sinh, khoai sắn trong vườn

em ơi chừa chút đất ươm ngôn từ.

 

ĐƯỜNG THẲNG

chở đời nhẹ nặng sau lưng

miệng em làm thắng xe dừng xe đi

hay là hạnh- phúc- thiên-di?

một con đường thẳng bay đi bay về!   

      

NHỐT TÔI

gặp em những bước hoa hồng

bỗng dưng trời sụp thành lồng nhốt tôi

nhốt đi nhốt đứng nhốt ngồi

nhốt tôi bằng với những lời quản gia!

 

TRÁI NGÀY

thức khuya mình hóa thành dơi

bắt đêm ăn trái  trời ơi của ngày.

vỏ hồng mà ruột đắng cay

cũng do mình ném trái ngày vào đêm

 

Sài Gòn Tháng 12.2014

Phan Thanh Cương