"Đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi mà khó vì lòng người ngại núi e sông." ** Nguyễn Bá Học **

 

 

Tự Tình

 

Đi chưa hết con đường trời định phận

đã thấy đời chia mấy ngả nhân duyên!

Mênh mông quá: lối về như vô tận

khi lòng mơ bến đỗ của con thuyền!

 

Như chim quốc gửi hồn về cố quận

Đã bao năm, chân mỏi bước dặm trường

Có khoảng trống mơ hồ như đáy vực

Chốn ta bà tìm đâu bóng quê hương?!

 

Có những lúc bên song ngồi đối bóng 

Ngẩn ngơ nhìn quan tái nhuốm phong sương?!

Chuyện nắng mưa, nhật nguyệt rất vô thường

Ngày hiu hắt cho đêm bừng ác mộng!

 

Một dòng đời phân chia hai cuộc sống

Thời gian trôi khoan, nhặt tiếng trầm buông

40 năm nhen nhúm ngọn lửa nguồn

Chờ thắp ánh hoa đăng mừng vinh sử!

 

Nâng cánh hoa lòng trải đường du tử

tìm an nhiên giữa vọng động phù trần

Giữ hương nguyền trong cùng tận tâm, thân

để nhớ mãi đường xưa và lối cũ.

 

Dù hoàng hôn xám mây trời quá khứ

vẫn chập chờn kỷ niệm giữa cơn mê

Treo thương nhớ bên góc trời lữ thứ

nhắc riêng ta giữ vẹn một câu thề.

 

Huy Văn